Miêu Tòng Thù cực kỳ sợ hãi, lập tức nằm lại chỗ cũ, sau khi uống xong hai ly trà linh quả, chờ đến khi chiếc thuyền lầu của cảnh chủ Đông Hoang trên không trung rời đi, bấy giờ y mới dậy chỉnh lại cái cửa sổ lưu ly trên mái nhà trước mặt rồi tiếp tục vui vẻ thoải mái đếm số xe loan lướt ngang qua.
Mãi đến khi gần tới giờ Mùi, Võ Yếu Ly và một đám đệ tử của Vạn Pháp Đạo Môn mới cùng nhau đến đưa Miêu Tòng Thù trở về Thái Huyền Tông. 
Miêu Tòng Thù hai mắt khép hờ, lười biếng dựa vào mạn thuyền bạch ngọc nhìn ra xa nơi biển mây, dãy núi. Võ Yếu Ly ngồi xếp bằng ở bên cạnh y, trong lòng bàn tay cầm một chiếc túi tiền thêu hình hoa phong lan rồi cười với vẻ mặt dại gái.
Miêu Tòng Thù thấy thế, hỏi: ”Ai tặng vậy?”
Cậu sẽ không thật sự đi theo đuổi cái người đại tỷ tỷ gì cũng lớn hơn so với bản thân chứ.
Võ Yếu Ly ngửi mùi hương từ chiếc túi tiền phong lan, rồi nói với y: ”Ta đã gặp được tình yêu đích thực của đời mình. Nàng ấy vô cùng xinh đẹp, chân dài, ngực bự, eo còn nhỏ ơi là nhỏ nữa.” Thậm chí còn cao hơn cả cậu, nhưng mà cái này không quan trọng, bởi vì khuôn mặt có thể bù lại vào khuyết điểm về chiều cao. “Nàng ấy là người của Hợp Hoan tông, tuy tu Hoan Hỉ Thiền nhưng mà đến nay vẫn chưa có đạo lữ.”
Công pháp của Hợp Hoan tông phần lớn là song tu, trong số đó thì Hoan Hỉ Thiền tương đối đặc biệt. Khi tu luyện mà có đạo lữ song tu thì tất làm ít mà hưởng nhiều, hơn nữa làm vậy còn giúp ích cho đạo lữ. Nhưng nếu không có đạo lữ thì tu luyện còn chậm hơn cả người thường một chút.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play