Dương Thanh Y ngồi ở vị trí chủ tọa, cô rất hưởng thụ cảm giác được mọi người vây quanh, mọi ánh mắt, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào cô.
Sáng sớm hôm nay, Dương Thanh Y đã bảo bố mẹ gọi điện thoại cho tất cả họ hàng trong nhà tập trung đến nhà mình.
Sau đó cô đứng ra nói sơ qua về ngày tận thế.
Thời tiết bất thường, cô không sợ mọi người không tin.
Hơn nữa, không lâu nữa đợt lây nhiễm đầu tiên sẽ xuất hiện.
Đến lúc đó lòng người hoang mang, đám họ hàng này sẽ càng tin tưởng lời cô nói.
Sống lại một đời, nên đổi thành Dương Thanh Y cô làm cứu thế chủ của nhân loại, để tất cả mọi người sùng bái cô, phục tùng cô, cảm kích cô.
"Đúng rồi, sao chị họ không đến?" Dương Thanh Y nhếch mép, trong mắt thoáng qua nụ cười nhạo báng.
Dương Thu Lan thở dài, "Nhắc đến con bé này là lại bực, lông cánh cứng cáp rồi, to gan lắm rồi, dám chặn cả tôi, tôi bảo bố nó liên lạc với nó, không biết có liên lạc được không."
Dương Thanh Y cười như không cười, cúi đầu im lặng vài giây.
Sau đó nói: "Không sao đâu, chị ấy cũng chặn con rồi, nhưng con nghĩ... chắc chắn có một người có thể liên lạc được với chị ấy."
Dương Thanh Y đứng dậy, hướng về phía phòng khách hét lên: "Trình Dương."
Một chàng trai trẻ mặc áo sơ mi trắng và quần jean bước ra từ phòng.
"Y Y à, đây là ai? Bạn học của con à?" Dương Thu Lan ngơ ngác.
Dương Thanh Y cười lắc đầu, "Dì à, đây là bạn trai cũ của chị họ con đấy ạ."
Dương Thu Lan trợn to mắt, "Hả? Con bé này từng yêu đương? Nó chưa từng nói với dì."
Nghe thấy vậy, những người họ hàng khác cũng bắt đầu bàn tán xôn xao.
"Con bé Nhan yêu đương mà không nói với bố mẹ sao? Không lẽ ở ngoài làm loạn."
"Không ngờ đấy, con gái con lứa, trông có vẻ ngoan hiền, không ngờ trong xương cốt lại là đứa lẳng lơ."
"Hơn nữa, mọi người có nghe thấy không? Là bạn trai cũ đấy, đã chia tay rồi, sao tự dưng lại chia tay?"
"Chắc là không đứng đắn, chàng trai kia phát hiện ra rồi."
"Cũng đúng, ruồi không bâu trứng không có vết nứt, chắc chắn là Nhan Ly có vấn đề."
Đối mặt với những lời khó nghe đó, Dương Thu Lan cảm thấy mặt mình như bị lửa đốt, xấu hổ đến cực điểm.
Bà nắm chặt tay, gân xanh nổi lên, cũng hùa theo những kẻ lắm mồm kia bắt đầu mắng con gái mình.
Dương Thu Lan: "Con bé này, yêu đương cũng không biết báo cáo, còn dám làm loạn ở bên ngoài, đợi nó về nhà, xem tôi có đánh c.h.ế.t nó không!"
Sau khi trút giận xong, Dương Thu Lan ngượng ngùng cười với Dương Thanh Y.
"Y Y à, nếu con bé nhà dì có được một nửa ngoan ngoãn hiểu chuyện như con, dì cũng mãn nguyện rồi."
Em dâu Dương Thu Lan đắc ý nói: "Nhà chúng tôi từ nhỏ đã dạy dỗ Y Y rất tốt, con bé Nhan dù sao cũng là từ gia đình đơn thân mà ra, bố nó chắc chưa từng quản nó phải không?"
Đánh người phải đánh vào mặt, g.i.ế.c người phải g.i.ế.c vào tim, người nhà họ hàng đều biết điểm yếu của Dương Thu Lan ở đâu.
Mẹ Dương cố ý nói như vậy.
Thấy chị gái mình ở trong tình cảnh khó xử như vậy, bố Dương không có phản ứng gì, coi như không thấy, tiếp tục để mặc chị gái xấu hổ.
Trình Dương đi tới, "Chào các cô các chú, cháu và Nhan Ly là do tính cách không hợp, không thích hợp ở bên nhau mà thôi."
Dương Thu Lan khoát tay, "Cậu không cần phải nói đỡ cho con bé đê tiện nhà tôi, chắc chắn là lỗi của nó, nếu không các cậu đã không chia tay."
Trình Dương tuy có chút ngạc nhiên tại sao một người mẹ lại sỉ nhục con gái mình như vậy, nhưng đối mặt với những lời nói khó nghe chói tai như vậy, anh ta chỉ nhếch mép cười nhạt, không giải thích.
Nói thật, anh ta và Nhan Ly ở bên nhau không lâu.
Tính ra cũng chỉ vừa vặn một tuần mà thôi.
_____
Cảm ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ truyện !
Nếu yêu thích có thể ủng hộ tớ qua
Momo 0349153910 Lê Thị Thu Trang
Agribank 5011205136787 Lê Thị Thu Trang nhé !!!
Chúc các bạn đọc truyện vv <33>