Sắc mặt Hoắc Vân Khê vẫn không tốt lắm. Tuy y không thích cái tên "Lục Lạc tiên sinh" cho mấy, nhưng chiếc chuông đó là đồ của y, cho Giang Trầm Ý dùng tạm thì cũng thôi đi, cớ sao lại có thể cho một con mèo chứ?
Giang Trầm Ý cảm nhận được luồng oán niệm truyền đến từ phía sau, rất bất đắc dĩ mà quay đầu lại: "Anh một người lớn mà đi so đo với một con mèo con làm gì!"
Mèo con đáng yêu như vậy, lại đáng thương như vậy, cưng chiều nó một chút thì có sao nào!
Hoắc Vân Khê quay mặt đi chỗ khác. Trên đường đi, y không hề nói một lời nào, rõ ràng trong lòng vẫn còn ấm ức lắm.
Giang Trầm Ý lúc này vừa cảm thấy dở khóc dở cười, lại vừa có chút vui mừng.
Dở khóc dở cười là vì người này đã hơn hai mươi tuổi rồi, vậy mà lúc này lại như một đứa trẻ con, đi chấp nhặt với một con mèo.
Nhưng vui mừng, là bởi vì cậu cảm nhận được hơi thở của sự sống trên người Hoắc Vân Khê ngày một rõ rệt hơn – y sẽ không còn suốt ngày chỉ nghĩ đến việc cứu người nữa, mà đã có những sở thích và tính cách riêng của mình. Khi không có chuyện gì xảy ra, y cũng sẽ có cách sống của riêng mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT