Vương Hồng Mai vốn không có thịt ăn trong lòng không thoải mái, lúc này nhìn Trương Nhất Phàm ăn ngon lành càng tức giận.
“Thanh niên trí thức Trương, không phải tôi nói anh, anh nói xem anh đường đường là một thanh niên còn là người từ thành phố lớn đến sao có thể vì một chút thịt mà đi xin như vậy? Thật là làm mất mặt chúng tôi những thanh niên trí thức.” 
Trương Nhất Phàm không quan tâm đến ý kiến của người khác về mình, tốt cũng được, xấu cũng được có liên quan gì đến cậu ta dù sao cũng không ảnh hưởng gì. 
“Đúng đúng đúng, cô nói đúng. Mặt mũi tôi không cần nữa, đều cho cô đều cho cô.” 
Vương Hồng Mai bị nghẹn không nói được lời nào. Một bữa tối kết thúc trong tiếng chép miệng không ngừng của Trương Nhất Phàm.
Sau khi Lâm Vũ rửa bát xong liền mang theo lương thực, rau củ, củi, gạo, dầu muối còn lại rời đi.
Đợi đến khi trời tối hẳn, Tô Tiểu Tô xách giỏ ra ngoài. Đêm ở thôn quê không chỉ yên tĩnh đến lạ thường mà còn tối đến lạ thường, không có ánh đèn neon nhấp nháy, không có tiếng ồn ào của xe cộ; ngoài ánh sao lấp lánh rải rác hầu như đều là một màu đen kịt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play