Nhìn vẻ mặt trơ trẽn của họ trưởng thôn trực tiếp không giữ thể diện mà đáp trả: “Sao hả? Không cho thanh niên trí thức Tô cổ phần hay là các người còn muốn dùng miễn phí công thức bí truyền của người ta? Người ta nợ các người hay là thiếu các người còn phải bưng cơm đến tận miệng mớm cho các người. Các người đã nhiều tuổi như vậy lấy mặt mũi nào mà chiếm tiện nghi của người ta. Đã nói cao thượng như vậy, vậy các người cũng đem nhà cửa, tiền bạc và lương thực ra quyên góp đi. Vừa hay chia cho người già cô đơn trong làng dù sao các người cũng là người cùng làng, có quan hệ họ hàng với nhau giúp đỡ lẫn nhau cũng là điều nên làm. Nói đi khi nào giao nộp đồ đạc.”
Mấy người này rụt cổ ấp úng nói: “Làm sao có thể giống nhau được.”
“Làm sao không giống nhau? Không phải đều là người của đại đội Hồng Sơn sao? Sao chỉ có thể để người khác cống hiến vô tư còn các người lại không thể cống hiến vô tư à? Nhìn cái tướng tham lam của các người kìa!”
Tô Tiểu Tô đung đưa chân thong thả ăn hạt dưa, cô hoàn toàn không vội vàng như thể người đang được nói đến không phải là cô.
“Sao lại không lo lắng chút nào vậy?” Lâm Vũ tò mò hỏi.
“Mình có gì phải lo lắng dù sao tôi cũng không thiếu tiền. Nhiều nhất là huề cả làng thôi, đỡ phải làm người tốt không được báo đáp.”
Khi Tô Tiểu Tô nói những lời này giọng cô hoàn toàn không hạ thấp, thậm chí còn lớn hơn bình thường vài phần.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT