Ý Tầm Tuyết mặt mũi cau có chưa kịp phản ứng đã bị một bóng người nhảy lên vật ngã xuống bãi cỏ; vừa định kêu lên thì một mùi mồ hôi sọc vào mặt, cả người bị đè xuống, bàn tay thô ráp bịt miệng Ý Tầm Tuyết đang hé mở, thế là lần này có cả mùi mặn.
“Đừng sợ là tôi.” Trần Dũng vội lên tiếng.
Khi Ý Tầm Tuyết nhìn rõ người trước mặt là ai, suýt nữa phun ra một ngụm máu gà, cô ta ghê tởm vội đẩy người đang đè trên người mình ra, dùng mu bàn tay lau mạnh miệng, thấp giọng gầm lên: “Anh đang làm gì vậy?” 
Trần Dũng thấy người mình thương có vẻ thực sự giận nhất thời hoảng loạn.
“Tôi…tôi chỉ đùa với cô thôi.”
Hồi nhỏ anh ta lén thấy cha mình cũng đùa với mẹ như vậy, lúc đó mẹ anh ta còn rất vui.
Lớn lên, anh ta nửa đêm ra ngoài đi tiểu nhìn qua giấy cửa sổ thấy bóng anh trai vật ngã chị dâu, lúc đó anh ta còn nghe thấy tiếng cười của chị dâu, sao Tiểu Tuyết lại không thích? Phải chăng vì ở ngoài trời? 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play