Chương 8: Đã biết tên cô ấy

Nhớ lại Tào Dũng từng là học bá nổi tiếng của trường Y, Chu Hội Thương cảm thấy yên tâm phần nào. Anh nói:
"Tôi tin cậu, cứ làm đi."

Trước khi vào phòng phẫu thuật, bác sĩ thực tập giúp anh cầm điện thoại. Trong lúc hai người ôn lại kỹ thuật mổ, Chu Hội Thương vừa nhắc lại vừa khen:
"Cậu loại trừ nhồi máu cơ tim từ đầu, bản lĩnh này nếu đem về chuyên khoa Tim mạch – Lồng ngực của chúng tôi thì chẳng phải quá tốt rồi sao?"

"À..." – Tào Dũng cười khổ – "Chuyện này để sau tôi kể rõ cho anh nghe."

Ánh đèn phòng mổ trắng rực suốt đêm.

Sáng hôm sau, cả bệnh viện đều truyền tai nhau chuyện "học bá từ thủ đô" cứu sống một ca bệnh hiếm gặp nguy kịch trong đêm.

Lúc Đinh Ngọc Hải xách cặp quay lại khoa Ngoại, trong lòng đầy trăn trở: người này mới ngoài hai mươi, sau này chắc chắn còn tiến xa. Bởi lẽ giai đoạn hoàng kim của bác sĩ ngoại khoa thường rơi vào độ tuổi 30 đến hơn 40.

Khác hẳn chồng mình, Chu Nhược Mai thì hào hứng hẳn lên. Hôm nay bà trực tại khoa cấp cứu, tranh thủ muốn gặp tận mắt "soái ca từ thủ đô".

Cô nghĩ: Quen được người giỏi như vậy chắc chắn có lợi cho con trai mình sau này nếu theo nghề Y. Hơn nữa nghe nói anh ta vẫn còn độc thân. Biết đâu con gái mình có cơ hội...

"Mẫn hộ trưởng!" – Chu Nhược Mai níu tay y tá trưởng, kéo lại gần thì thầm.

Y tá trưởng liếc mắt đã đoán được ý đồ của bà, nhỏ giọng "báo tin":
"Đẹp trai thật. Nếu tôi có con gái, tôi cũng đưa đến đây cho gặp mặt rồi."

Chu Nhược Mai nhón chân nhìn ra hành lang. Quả nhiên, Tào Dũng đang từ xa bước tới, khí chất nổi bật, làm mắt bà sáng rực: Còn đẹp trai hơn lời đồn.

Y tá trưởng tranh thủ giới thiệu:
"Bác sĩ Tào, đây là bác sĩ Chu ở khoa Sản. Cô ấy có một cô con gái đang học kinh tế tài chính ở Trùng Sơn, nhỏ hơn cậu vài tuổi."

Tào Dũng vừa đi vừa ngáp. Làm phẫu thuật suốt đêm, nếu không vì còn phải giao ban thì anh đã về ngủ rồi. Mấy lời giới thiệu kiểu này anh chẳng mấy để tâm.

Thấy anh chẳng nói gì cũng chẳng mảy may chú ý, Chu Nhược Mai và y tá trưởng đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ: Người từ thủ đô đúng là có khí chất và tự tin thật.

Lúc ấy, bảo vệ ca trực tối qua bước vào hỏi:
"Bác sĩ Chu, tối qua có người thân nào của chị đến tìm không? Họ bị lạc đường, đi nhầm vào khu cấp cứu. Sau đó có tìm được nhà chị không?"

Nghe vậy, Chu Nhược Mai cảm thấy xấu hổ thay cho chị họ Tôn Dung Phương nên không trả lời.

"Không phải người nhà chị sao?" – Bảo vệ vẫn bám theo hỏi –
"Con gái cô ấy nói đang học lớp 12, chuẩn bị thi đại học, nên mẹ dẫn đến tìm chị. Mẹ cô bé gọi con là Oánh Oánh, tối qua đứng ngay trước sân nhỏ khu cấp cứu."

Tào Dũng đang cúi đầu xem bệnh án thì bất giác dựng tai lên. Anh ngẩng đầu, tay cầm bút chỉ về phía bảo vệ, hỏi:

"Anh nói cô nữ sinh tối qua tên là Oánh Oánh?"

"Anh cũng thấy à, bác sĩ Tào?" – Bảo vệ mừng rỡ, cuối cùng cũng có người chứng thực lời mình –
"Đúng rồi, mẹ cô bé gọi tên là Oánh Oánh. Nếu không tin, anh có thể hỏi bác sĩ Chu."

Lúc ánh mắt Tào Dũng nhìn sang, Chu Nhược Mai giật mình, vội xua tay:
"Không phải người thân của tôi đâu, anh đừng nghe anh ta nói bậy."

Trong lòng bà thầm nghĩ: Soái ca thủ đô này là người con gái mình muốn tiếp cận để mở rộng mối quan hệ. Làm sao có thể để cho chị họ chen chân vào.

Nói xong, bà vội vàng quay người bước đi, né tránh ánh nhìn dò xét của Tào Dũng. Bà cảm thấy, dù nói gì cũng không thể để anh ta dính líu tới bên nhà chị họ được.

Tào Dũng đành cúi đầu, tay cầm bút vô thức viết ra một cái tên trên bệnh án: Oánh Oánh. Viết xong, chính anh cũng sững người lại.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play