Ăn cơm xong, Đào Trí Kiệt lấy hồ sơ bệnh án của cậu bạn học Triệu Triệu Vĩ đặt lên mặt bàn trà.
Các bác sĩ khác thấy vậy nhưng chưa ai lên tiếng. Sáng nay mọi người vừa bị chủ nhiệm mắng cho một trận, trong lòng vẫn còn buồn bực. Cả nhóm bác sĩ không thể hiểu nổi tại sao cậu sinh viên y khoa này lại khó chiều như vậy, còn khó quản hơn cả bệnh nhân bình thường.
“Bệnh nhân khó điều trị nhất vốn dĩ chính là loại người như cậu ấy.” Đào Trí Kiệt nói với các bác sĩ trẻ tuổi hơn một cách thấm thía, có thể thấy anh đã sớm lường trước được tình huống này.
Người bình thường chắc chắn không thể ngờ rằng, việc khó nhất chính là khi bác sĩ phải điều trị cho một bệnh nhân cũng là bác sĩ. Đạo lý rất đơn giản, nếu không biết gì cả thì sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời bác sĩ. Nhưng khi bác sĩ bị bệnh, bản thân họ lại hiểu rõ tình trạng của mình, và càng hiểu thì lại càng dễ đa nghi.
“Tôi đã đánh giá sai về cậu ấy.” Hà Quang Hữu thừa nhận mình đã sơ suất trong chuyện này lúc Đào Trí Kiệt không có ở đây, “Ông nội cậu ấy trước kia cũng từng nằm viện điều trị ở khoa mình, nhưng không hề đa nghi kỳ quặc như cậu ấy.”
“Cậu ấy nghi ngờ điều gì?”
“Cậu ấy nghi ngờ từng câu từng chữ chúng tôi nói. Bảo cậu ấy tiêm thuốc này để khống chế nhiễm trùng trước đã. Cậu ấy nói được, nhưng hai ngày sau lại quay ra trách chúng tôi, nói tại sao nhiễm trùng vẫn chưa khống chế được mà còn tiêm thuốc làm gì. Tôi đã giải thích với cậu ấy là chỉ số bạch cầu trung tính trong máu đã giảm, chứng tỏ thuốc có hiệu quả. Nhưng cậu ấy nhất quyết không tin, cứ đòi chúng tôi phải đổi thuốc. Kháng sinh sao có thể đổi lung tung được, cần phải dùng đủ một liệu trình.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play