“Ngồi đi em.”
Nghe đàn anh chỉ dẫn, Tạ Uyển Oánh kéo ghế ngồi xuống. Phong thái của đàn anh Đào và thầy Đàm quả là một trời một vực. Ở văn phòng thầy Đàm, cô chưa bao giờ được ngồi thế này, chỉ có ở chỗ đàn anh Tào mới có ngoại lệ. Điều này cho thấy mối quan hệ giữa các đàn anh đàn em có phần gần gũi hơn.
“Trưa nay không cần xuống nhà ăn, cứ ở lại đây. Anh sẽ bảo họ mang cơm hộp lên.” Đào Trí Kiệt nói.
Đã đến đây thì phải nghe theo sự sắp xếp của cấp trên. Đàn anh Đào bảo cô ở lại dùng bữa, hẳn là có chuyện muốn trao đổi trong lúc ăn.
“Xem ca mổ hôm nay xong, em cảm thấy thế nào?” Đào Trí Kiệt hỏi về bài tập của cô.
Tạ Uyển Oánh bất giác đặt hai tay lên đầu gối, ngồi thẳng lưng như một cô học sinh tiểu học.
Cách hỏi chuyện của đàn anh Đào không giống thầy Đàm. Thầy Đàm lúc hỏi thường không nhìn thẳng vào người đối diện, tỏ vẻ xem nhẹ, rồi bất chợt nhìn xoáy vào họ ở những điểm mấu chốt, khiến người ta giật mình. Còn đàn anh Đào thì ngay từ đầu đã dùng ánh mắt “nhân từ” nhìn cô.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play