“Cậu ta nói mình có số liệu chứng minh hẳn hoi, rằng việc ngẩn người rất tốt cho việc tĩnh dưỡng não bộ. Người của khoa Ngoại thần kinh bệnh viện chúng ta nói chuyện toàn những lời hay ý đẹp, thật giả khó lường.” Hà Quang Hữu tiếp tục trích lời Hoàng Chí Lỗi, tỏ rõ bản thân hoàn toàn công nhận thực lực của khoa Ngoại thần kinh.
“Hoàng Chí Lỗi?” Tống Học Lâm nhắc lại cái tên này, dường như có chút ấn tượng mơ hồ.
Thấy cậu ta có vẻ hứng thú, Hà Quang Hữu liền nhắc: “Chắc là cậu gặp rồi. Cuối tuần trước, bên Ngoại thần kinh họ chẳng phải đã chạy sang khoa Ngoại Gan Mật của chúng ta để giúp cấp cứu một ca sản phụ sao? Bác sĩ đeo kính chính là Hoàng Chí Lỗi đấy.”
Tống Học Lâm lục lại ký ức, xác định: “Là người của bác sĩ Tào.”
“Đúng vậy. Cậu ta là sư đệ của bác sĩ Tào, vừa lên chức bác sĩ điều trị, năm nay làm bác sĩ nội trú nên phải chạy khắp bệnh viện. Bọn tôi toàn lén gọi cậu ta là Đại hiệp Hoàng đeo kính.” Nhắc đến biệt danh này của Hoàng Chí Lỗi, Hà Quang Hữu lại bật cười.
Bị gọi là Đại hiệp Hoàng cũng phải thôi, ai bảo anh chàng Hoàng Chí Lỗi này ngày thường quá mức nhiệt tình và chính nghĩa. Không phải nói nhiệt tình chính nghĩa là không tốt, chỉ là đôi khi thái quá mà thôi.
“Bác sĩ Tào hướng dẫn cậu ta.” Tống Học Lâm nói, trong giọng rõ ràng có chút nghi hoặc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play