Thẩm Hi Phỉ cúi gằm đầu.
Ánh mắt của bác sĩ Tân nhìn cô ta ngay lập tức trở nên vô cùng nghiêm khắc: Cô đang làm cái gì vậy? Thảo nào người của khoa Ngoại Tổng quát II lại phàn nàn. Một nghiệm pháp đơn giản như vậy mà cô cũng không biết làm sao?
Cô ta không nói rồi sao? Cô ta không nhớ ra. Hơn nữa lúc nãy cô ta thấy rõ ràng Tạ Uyển Oánh cũng không trả lời được câu hỏi của bạn học, chắc là cũng không biết làm giống cô ta. Tại sao đột nhiên Tạ Uyển Oánh lại có thể trả lời được. Thẩm Hi Phỉ cúi gằm mặt, cắn chặt môi.
Thôi được, cho rằng bệnh viêm ruột thừa không thuộc chuyên môn của khoa Phụ sản, có thể sinh viên sẽ quên, nhưng, thế còn việc sờ nắn khám thai thì sao? Bệnh nhân đau bụng như vậy, ít nhất cô cũng phải thử sờ nắn xem có phải là do tử * co thắt không. Dù có sờ nắn rồi mà không dám báo cáo kết quả chẩn đoán của mình thì lại là chuyện gì nữa.
Sự im lặng khó hiểu và hoàn toàn thiếu tự tin này của cô sinh viên khiến bác sĩ Tân không còn gì để nói. Cô đành phải tự mình khám lại cho bệnh nhân, xác định là có sờ thấy tương đối nhiều chi nhỏ, rồi nói: “Phải cân nhắc đến khả năng đa thai. Thai phụ có biết mình mang thai đôi không? Theo lý thuyết, với tuổi thai này, đáng lẽ phải thực hiện lần siêu âm đầu tiên rồi chứ.”
Nghe những lời này, thầy Tôn Ngọc Ba quay sang cô học trò của mình: Em Tạ, không có thầy dạy mà em cũng tự biết à? Em chưa đi thực tập ở khoa Phụ sản mà đã có thể tự sờ nắn được các chi của thai nhi rồi.
“Thưa thầy Tôn, thầy dạy môn phôi thai học của bọn em là chủ nhiệm khoa, thầy đã từng dẫn cả lớp bọn em đến phòng khám của khoa Phụ sản để tham quan học tập ạ,” Tạ Uyển Oánh giải thích.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT