Là… “cao kiến”.
Bị bác bỏ, Tạ Uyển Oánh một lần nữa ngẫm lại câu hỏi của vị tiền bối, và bừng tỉnh nhận ra mình đã đáp sai ở đâu.
Thầy Thôi muốn cô trả lời dưới góc độ là một người có “cao kiến”, nghĩa là ông không xem cô như một sinh viên y khoa, mà đang đối đãi như một đồng nghiệp, thậm chí là một chuyên gia kỹ thuật. Vì vậy, ông mới dùng hai từ “cao kiến”.
Là do ngay từ đầu cô đã không nghe kỹ câu hỏi, không ngờ rằng một bác sĩ từ bệnh viện khác lại đánh giá mình cao đến vậy. Chỉ có thể nói, vì cô là học trò của thầy Đàm nên mới được đối phương xem trọng hơn một bậc. Thầy Đàm là một chuyên gia kỹ thuật hàng đầu trong giới, và cô, người được công nhận là học trò của thầy, đương nhiên năng lực học thuật cũng không thể tầm thường. Đây chính là địa vị đặc biệt và cách đối đãi mà học trò của một chuyên gia lớn cần nhận được.
“Cô phán đoán bệnh nhân xuất huyết đột ngột và ngày càng tăng, chẳng lẽ không có dấu hiệu nào sao? Cô không phát hiện được chỉ số sinh tồn nào thay đổi rõ rệt trên người bệnh nhân à? Không lẽ cô chỉ nói dựa vào cảm tính?” Thôi Thiệu Phong tiếp tục chỉ ra từng lỗ hổng trong lời nói của cô, một lần nữa thể hiện sự không hài lòng với câu trả lời trước đó.
Nếu Tạ Uyển Oánh thật sự không trả lời được vào điểm mấu chốt, điều đó chỉ càng chứng thực rằng cô chỉ là một sinh viên y khoa bình thường, do ăn may mà cứu được người.
Hy vọng lớn nhất của các bậc tiền bối trong ngành y đơn giản là thế hệ sau sẽ xuất hiện thêm vài người tài giỏi để khuấy động cả giới y học, làm cho kỹ thuật y khoa tiến triển nhanh hơn, góp phần thúc đẩy sự phát triển của toàn ngành.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT