“Cậu vào phòng nghỉ ngơi sẽ tốt hơn, ở đây không thể nghỉ ngơi trọn vẹn được. Giống như lời thầy Tôn nói, lúc trực ban phải biết ‘lười biếng’ một chút.” Trong lúc Lý Khải An giảng giải kinh nghiệm trực ban cho Triệu Triệu Vĩ, cậu bị Tạ Uyển Oánh ngồi cạnh huých tay một cái, lúc này mới nhận ra mình đã lỡ lời.
Bác sĩ mà “lười biếng” trong ca trực, nếu để người nhà bệnh nhân nghe thấy thì có thể bị kiện cho đấy. Cách nói chính xác phải là “tranh thủ nghỉ ngơi khi có thời gian”.
Bị mấy người bạn nói liền mấy câu, Triệu Triệu Vĩ hậm hực đứng dậy: “Tớ đi tìm chỗ ngủ đây, không phải vì bị các cậu nói đâu, mà là chê các cậu ồn ào thôi.” Nói xong, cậu cầm điện thoại di động đi ra khỏi văn phòng.
“Tớ thấy sắc mặt cậu ấy không tốt lắm.” Lý Khải An nhìn theo bóng lưng của bạn mình, buồn bã nói.
Lâm Hạo nhíu chặt mày.
Làm bác sĩ, thể chất là yếu tố rất quan trọng. Nếu không trụ nổi thì coi như xong. Kỳ thực, nhân viên y tế vốn là một ngành nghề có nguy cơ đột tử cao.
Triệu Triệu Vĩ vừa đi khỏi thì lớp trưởng Nhạc Văn Đồng bước vào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT