Kim truyền này không phải đã cắm rồi sao?
"Một đường truyền dịch đâu đủ, tiêm thêm một đường nữa, bệnh nhân sốc cần được cấp cứu." Bác sĩ Diệp nói một cách rất có căn cứ, "Máu cô ta mang tới không thể dùng, ai biết có phải của bệnh nhân này không, nếu có chuyện gì xảy ra thì lại thành trách nhiệm của bệnh viện chúng tôi à."
Nghe thấy lời này, Tạ Uyển Oánh cố gắng đảm bảo thêm: "Tôi nguyện lấy tính mạng của mình để bảo đảm, mẫu máu này tuyệt đối là của bệnh nhân."
"Tôi không tin bất kỳ một chữ nào của cô. Các xét nghiệm ở bệnh viện khác chúng tôi không chấp nhận, cần thiết phải làm lại toàn bộ." Bác sĩ Diệp nói chuyện với cô ngày càng mất kiên nhẫn, "Giáo viên của cô không dạy cô sao? Cô ở lại đây làm rối loạn trật tự công việc cấp cứu của chúng tôi."
Không phải tất cả các tiền bối y khoa đều có tấm lòng rộng mở như các giáo viên ở bệnh viện Quốc Hiệp. Bác sĩ Diệp lúc này rõ ràng là không muốn lắng nghe bất kỳ ý kiến nào từ người khác.
Tạ Uyển Oánh đành phải đứng sang một bên, hai mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt của mẹ Đông Tử. Sắc mặt bệnh nhân ngày càng tệ, khiến cô đau như cắt da cắt thịt. Tình trạng như vậy đáng lẽ cần nhiều người đến giúp, nhưng chỉ có một y tá đang cố tìm mạch máu, rồi nói: "Không tiêm được, bác sĩ Diệp."
Đúng như lời Tạ Uyển Oánh đã nói, khi bệnh nhân sốc thì làm sao mà tiêm được. Bác sĩ Diệp ra lệnh: "Gọi bác sĩ Thái tới, cậu ấy hẳn là biết cách mở đường truyền tĩnh mạch trung tâm."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play