Tạ Uyển Oánh quả nhiên rất bình tĩnh, giọng nói ôn hòa, không hề có vẻ kích động, càng không tranh cãi với người nhà người bệnh.
Mẹ của Trương Vi ngạc nhiên trước thái độ bình thản này của cô, không hiểu tại sao cô không cãi lại. Đúng vậy, những lời kích động vừa rồi của mình là muốn Tạ Uyển Oánh cãi lại. Cãi nhau càng to càng tốt, có thể thu hút tất cả mọi người đến. Lúc đó cô ta sẽ nói ra mối quan hệ cũ kia, khiến mọi người bàng hoàng nhận ra Tạ Uyển Oánh là một người xấu.
Bây giờ Tạ Uyển Oánh giống như một bồn nước lặng, không cách nào khuấy lên bọt sóng, mẹ của Trương Vi gần như bó tay.
“cô còn có vấn đề gì muốn hỏi cháu không?” Tạ Uyển Oánh nói, “Nếu cô vẫn còn lo lắng, lát nữa cháu sẽ bảo thầy Tôn dậy nói chuyện với cô? Nhưng thầy Tôn đến thì ý kiến cũng sẽ giống vậy thôi.”
Nghĩ đến việc bác sĩ Tôn vừa mở miệng đã phê bình cô ta, mẹ của Trương Vi mất hứng: “Có bác sĩ nào khác không?”
“Bác sĩ Tôn là bác sĩ trực ban. Trừ khi bệnh tình của người bệnh nguy cấp cần cấp cứu, mới có thể thông báo các bác sĩ khác đến. Nếu không, các bác sĩ khác đến cũng sẽ không vui, vì không có việc gì để họ làm.” Tạ Uyển Oánh đưa ra một phép so sánh khác, “Cô ơi, cô hiểu mà, giống như cô ở công ty, cấp dưới không có việc gì cũng đi thỉnh cầu cấp trên đến xử lý, thì cũng sẽ có kết quả tương tự.”
Phép so sánh này rất thích hợp, lập tức đánh trúng vào nỗi sợ của mẹ Trương Vi. Đến lúc đó, người chịu khổ nhất có lẽ sẽ là người bệnh và người nhà chứ không phải bác sĩ trực ban. Bởi vì ai cũng sẽ nghĩ người nhà người bệnh này vô lý.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play