"Mời được nhân vật giỏi giang như vậy đến, cậu không nên vui mừng sao?" Hoàng Chí Lỗi trả lời Tôn Ngọc Ba.
"Vui mừng cái gì chứ?" Tôn Ngọc Ba ngầm rủa thô tục. Ai lại ngờ mời được "đại Phật". Không có việc gì thì mời đại thần làm gì? Đúng là hiện tại trong tay anh ta có một người bệnh khá phiền phức, nhưng nếu các bác sĩ tuyến một khác có thể xử lý, thì đâu cần thiết phải mời đại thần lên sân khấu. Ai mà không biết, các đại thần về kỹ thuật rất giỏi trong việc chỉ ra sai sót của những người như họ. Đã khuya khoắt, trực tuyến một rất mệt, anh không muốn tự mình rước lấy phiền muộn.
"Dù sao thì người ta cũng đã ở đây rồi." Hoàng Chí Lỗi vỗ vai Tôn Ngọc Ba, ra hiệu anh nên chấp nhận số phận.
"Cậu có biết anh ấy còn mang theo ai đến không?"
Câu hỏi này của thầy Tôn khiến những người khác chú ý đến người đàn ông đi theo sau Đào Trí Kiệt. Khuôn mặt có chút quen thuộc, Tạ Uyển Oánh nhớ lại lần trước đàn anh Đào đến hỗ trợ phẫu thuật ở Ngoại tổng hợp II đã dẫn theo vị trợ thủ này. Chiều cao gần bằng đàn anh Đào, vẻ mặt hơi nghiêm túc, không hay cười như đàn anh Đào. Lông mày anh ta rậm hơn, khóe mắt rất sắc sảo, nhìn sơ qua liền biết là một người làm việc vô cùng nhanh nhẹn.
Có thể làm trợ thủ của đàn anh Đào thì hẳn là có thâm niên không nhỏ, năng lực kỹ thuật có thể sánh với mối quan hệ giữa thầy Thi Húc và thầy Đàm. Trong lúc suy đoán, Tạ Uyển Oánh lén nhìn thẻ bác sĩ đang đeo trên ngực đối phương: Hà Quang Hữu, bác sĩ chủ trị.
"Hoàng Chí Lỗi, cậu đã mời cả tuyến hai và tuyến ba của người ta đến sao?" Tôn Ngọc Ba liên tục chất vấn đồng nghiệp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT