Tôn Ngọc Ba dẫn các học sinh vào văn phòng bác sĩ. Bác sĩ Ngũ, người trực ban tuyến một của tổ bốn trong 24 giờ trước đó cùng với Lâm Hạo, tiến hành giao ban với họ.
“Hôm nay và ngày hôm qua có rất nhiều ca xuất viện, số bệnh nhân mới nhập viện cũng nhiều. Chỉ riêng tổ của các cậu đã có không ít ca ra vào.” Bác sĩ Ngũ tóm tắt đơn giản và rõ ràng cho họ. “Nói về bệnh nặng, các tổ khác tôi cũng không biết rõ, nhưng tổ năm có một bệnh nhân tương đối phiền phức. Họ đã cấp cứu một lần vào ban ngày.”
“Tối qua cậu có tình huống đặc biệt nào xảy ra không?” Tôn Ngọc Ba hỏi.
“Tối qua tôi thì ổn. Không có gì nghiêm trọng xảy ra cả. Tối qua có một bệnh nhân mới nhập viện từ phòng cấp cứu, may mắn là không khó xử lý. Cậu chắc sẽ đỡ hơn tôi một chút, vì giường bệnh đã đầy rồi. Trừ khi chủ nhiệm gọi điện thoại tới, nếu không thì phòng cấp cứu chắc sẽ không chuyển thêm bệnh nhân đến khoa chúng ta nữa. Việc kê thêm giường không phải muốn thêm là được đâu. Nếu có một ca bệnh nặng mới, chúng ta ở đây cũng không chữa được. Máy theo dõi điện tâm đồ cũng đã được lắp hết rồi. Không phải là đã mượn hai máy từ khoa khác rồi sao?” Nói xong, bác sĩ Ngũ và Tôn Ngọc Ba nhìn nhau đầy đồng cảm. “Thật ra tôi đã nổi da gà khi biết cuối tuần này phải hướng dẫn người mới trực ban đấy. Tôi tin là tâm trạng của cậu cũng không khác tôi là mấy đâu.”
Vận đen của người mới là điều mà những người có kinh nghiệm đều biết.
“Cậu chỉ hướng dẫn mình cậu ấy thôi sao? Tổ của các cậu có nhiều thực tập sinh lắm mà?” Tôn Ngọc Ba chỉ thấy Lâm Hạo nên hỏi.
Các tổ khác không giống tổ của họ, không thích hướng dẫn sinh viên, hơn nữa Đàm Khắc Lâm, người được khoa sắp xếp hướng dẫn, không thường xuyên hướng dẫn tổ của mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT