"Chị hai dù làm bác sĩ Khoa Bệnh lý thì vẫn có thể làm nghiên cứu lâm sàng, không phải là không thể làm bất kỳ nghiên cứu y học nào. Nếu dì cho rằng làm nghiên cứu là cao cấp, chị hai làm bác sĩ Khoa Bệnh lý trong nước vẫn có thể nỗ lực đạt thành tích trong nghiên cứu y học."
"Cháu —" Dì Trương nghẹn lời, đành chịu thua: "Dì nói không lại cháu."
"Dì có thể không rõ ý của cháu và chị hai, cháu sẽ đưa ra một ví dụ dễ hiểu nhất cho dì. Từ nhỏ đến lớn, bạn bè và người thân của chị hai đa số đều ở trong nước. Nếu chị hai đi nước ngoài, người thân bạn bè ở trong nước mà bị bệnh, điều trị ở trong nước, hoặc phẫu thuật cần bác sĩ Khoa Bệnh lý chẩn đoán nhanh chóng để bác sĩ phẫu thuật áp dụng phương án tốt nhất tiến hành phẫu thuật. Chị hai muốn giúp đỡ cứu người nhà, liệu chị ấy ở nước ngoài có làm được không? Chị hai tối qua đã nói như vậy, là muốn ở bên cạnh người thân bạn bè, chị ấy làm bác sĩ không phải vì cái ước mơ cao siêu để cống hiến cho toàn nhân loại, mà càng muốn có thể cứu chính người thân bạn bè của mình."
Dì Trương vốn định nói "người không vì mình, trời tru đất diệt", nói rằng điều kiện nước ngoài đối với sự phát triển cá nhân là tốt đẹp thế nào. Giờ bị lời của Tạ Uyển Oánh chặn lại, hoàn toàn lúng túng.
Làm bác sĩ, nếu nói ích kỷ một chút, chẳng phải là muốn cứu người nhà sao? Đi nước ngoài thì làm sao cứu người nhà được?
"Ông nói gì đi chứ." Bị đàn em của con gái nói cho đến phát cáu, dì Trương quay đầu tìm chồng cầu cứu.
Bác Hà đang chăm chú lắng nghe, nói: "Hương Du trước đây chưa từng nói những lời này với chúng tôi, chúng tôi thật sự không rõ con bé rốt cuộc đang làm một sự nghiệp như thế nào. Nhưng Hương Du có một câu nói đúng, đàn em của con bé là một học bá."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT