Hy vọng lúc này có thể tạm thời cầm máu, nhanh chóng đưa bệnh nhân đến bệnh viện xử lý vết thương, làm sạch và khâu lại là ưu tiên hàng đầu.
Người bị thương hô hấp đã ổn định hơn, giống như vừa qua một cơn khó thở, giờ mới thở lại được. Tạ Uyển Oánh đưa tay sờ vai trái bệnh nhân, sau đó gọi người mang đến một dải vải dài, rồi cẩn thận treo cánh tay trái của người bệnh lên ở góc 90 độ, giữ tư thế cố định.
“Anh ta gãy xương à?” – Liễu Tĩnh Vân hỏi, vì chưa rõ tình trạng.
“Không phải.” – Tạ Uyển Oánh đáp ngay, “Là trật khớp.”
Liễu Tĩnh Vân giật mình. Đàn em có thể chỉ nhìn mà chẩn đoán được như vậy ư? Người bệnh không kêu đau, không chảy máu rõ rệt, thế mà vẫn có thể thấy ra? Cô càng hiểu vì sao các sư huynh, sư tỷ luôn chú ý và nể trọng tiểu sư muội đến vậy.
“Họ thật sự là bác sĩ! Là bác sĩ đấy!” – Một người trong đám đông bàng hoàng kêu lên.
Không có họ ở đây, có lẽ hôm nay sẽ có người chết ngay tại hiện trường.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT