Chương 31: Lên đường tới thủ đô (1)

"Cô Trang, nhà em chỉ có thể đi tàu hỏa, chắc là phải ngồi ghế cứng ạ." Tạ Uyển Oánh đáp.

Cô Trang nghe xong thì khẽ thở dài. Đi tàu hỏa lên thủ đô đúng là vất vả thật, vì nơi này cách thủ đô quá xa. Nếu không phải con trai mua sẵn vé máy bay cho bà, thì chỉ riêng việc đi lại đã khiến người ta kiệt sức. Đó cũng là lý do mà trước đây bà rời khỏi Tùng Viên thì chẳng mấy khi quay lại nữa.

Năm đó chưa có đường sắt cao tốc, từ Tùng Viên đến thủ đô phải ngồi tàu suốt 26 tiếng, chưa kể chặng đầu còn phải bắt xe buýt lên tỉnh để chuyển sang tàu hỏa. Con đường theo đuổi việc học của Tạ Uyển Oánh thật sự không dễ dàng.

Trong đầu Uyển Oánh lại hiện lên hình ảnh buổi tối hôm ấy, khi cô đứng trước cổng Bệnh viện Số Ba và nhìn thấy một vị bác sĩ trẻ. Người ta đi ô tô riêng ra sân bay, rồi bay thẳng về thủ đô, quả thật nhanh chóng và tiện lợi vô cùng.

Nghĩ mà thấy xấu hổ, đãi ngộ như vậy chắc chỉ có chuyên gia mới có. Còn mình, từ lúc là sinh viên y khoa đã phải chật vật phấn đấu, đúng nghĩa là bắt đầu lại từ con số không.

"Được rồi, khi nào có việc mình lại liên lạc nhé." cô Trang thương mến vỗ nhẹ lên vai Tạ Uyển Oánh.

Tạ Uyển Oánh có việc nên chào cô ra về trước. Cô vội vàng đi mua vé tàu cho học sinh.

Từ trước đến nay, vé tàu hỏa trong nước lúc nào cũng khan hiếm, càng khó mua hơn nữa là vào những năm 90, khi tình trạng này càng thể hiện rõ rệt.

Sau khi Uyển Oánh rời đi, cô Trang bất chợt hỏi Triệu Văn Tông:
"Sao em lại đột nhiên đổi nguyện vọng sang Quốc Tây? Làm thế thầy Lưu giận tím mặt."

Mặt Triệu Văn Tông lập tức đỏ bừng, trong lòng vô cùng xấu hổ. Cậu cảm thấy chính nhờ lời khuyên của Tạ Uyển Oánh mà cuộc đời mình rẽ sang hướng khác. Thế nhưng khi đó, cậu lại là kẻ yếu đuối đến nỗi không dám lên tiếng bênh vực cô lấy một lời. Giờ nghĩ lại, chỉ có thể âm thầm cảm ơn trong lòng.

Cô Trang dường như đã hiểu điều gì đó, chỉ lắc đầu rồi quay người bỏ đi.

Xếp hàng mua vé tàu, Tạ Uyển Oánh cực kỳ vất vả mới mua được vé cho mình và mẹ.

Biết con gái chỉ mua vé cho mẹ, bố cô – ông Tạ Trường Vinh – đập bàn một cái rồi quát lớn về phía vợ:
"Con bà chỉ nhớ đến bà, chẳng nhớ gì đến tôi – cái người làm bố nó!"

"Ông vốn dĩ đâu có ủng hộ nó học đại học, ông muốn có vé để làm gì?" – Tôn Dung Phương giận tím mặt, trừng mắt nhìn chồng.

"Dù tôi có thích hay không, nó cũng phải mua vé cho tôi. Tôi là chủ nhà này, tôi là bố nó cơ mà!" – Tạ Trường Vinh bắt đầu nổi máu vô lý đặc trưng của cánh đàn ông nhà họ Tạ.

"Bậy bạ! Ông muốn đi thì tự bỏ tiền ra mà đi. Đã là bố nó thì đáng lẽ tiền vé phải do ông lo chứ!" – Tôn Dung Phương vừa nói vừa phun lửa.

Tạ Trường Vinh khựng lại, chợt nhận ra từ sau khi con gái đậu Học viện Y, vợ ông nói chuyện lúc nào cũng có phần đanh thép, không còn nể nang ông như trước nữa.

Lúc ấy, ông lại nhớ tới lời lão Phương hàng xóm từng dặn:
"Lão Tạ à, ông nên thay đổi thái độ, tìm cách lấy lòng con gái đi. Kẻo sau này nó lên thủ đô có công danh phú quý rồi quên luôn cái nhà này."

Nhớ đến đó, lòng ông chợt thấy bất an. Rồi lại nghĩ đến lời bố mình – cụ Tạ – từng nói:
"Con trai, vô dụng! Con bé Oánh thi đậu Học viện Y thì sao? Sau này bệnh viện người ta đâu có tuyển bác sĩ ngoại khoa là nữ. Không tin, con hỏi cô Oánh Oánh – chị em họ của nó mà xem."

"Đấy, em họ cũng từng nói rồi còn gì. Bệnh viện không nhận bác sĩ ngoại khoa là nữ." – Tạ Trường Vinh đem chính lời vợ từng nói ra để phản bác.

Tôn Dung Phương mỗi lần nhớ đến lời em họ nói thì cũng hơi lo lắng thật. Dù sao Chu Nhược Mai đang làm trong bệnh viện, hiểu rõ ngành này hơn hẳn mình.

"Vậy ý ông là muốn con bé bỏ Y để quay lại học sư phạm?" – Tôn Dung Phương nắm bắt được ý đồ của chồng liền hỏi.

"Hồi trước em họ còn bảo con bé có học cũng chẳng đỗ nổi Học viện Y. Giờ thì sao? Nó đỗ thủ khoa khối Tự nhiên đấy! Giải thích sao đây?" – Tôn Dung Phương buông tay, cảm thấy bà chị họ chẳng thần cơ diệu toán gì cho cam.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play