Hôm nay là thứ Bảy, đi làm nửa ngày. Nghe nói Chủ nhiệm Thẩm của khoa Ngoại Tổng Quát II đi công tác hơn một tuần đã trở về, vì vậy buổi giao ban vốn không định tổ chức cũng được triển khai bất ngờ vào sáng nay. Một khi chủ nhiệm xuất hiện, ai cũng thấy có chút hoang mang, trong lòng thấp thỏm không yên.
Trở lại phòng làm việc, Tạ Uyển Oánh tranh thủ kiểm tra lại bệnh nhân mà mình phụ trách, sau đó đi ra hành lang thì gặp thầy Tôn Ngọc Ba. “Thầy Tôn,” cô lễ phép chào. Tôn Ngọc Ba quay đầu nhìn thấy cô, lông mày lập tức nhíu lại, giọng lạnh tanh khác hẳn thường ngày: “Tối qua em đã làm chuyện gì?”
Vị thầy luôn mang lại cảm giác ấm áp, hòa nhã như ánh mặt trời giờ lại trở nên nghiêm nghị đến mức đáng sợ. Tạ Uyển Oánh lập tức nhận ra sự việc nghiêm trọng hơn mình tưởng, nên tạm thời giữ im lặng. Nhìn thấy cô không trả lời, thầy Tôn càng giận dữ, giọng gắt: “Em không biết phải trả lời thế nào đúng không? Em viết kiểm điểm chưa?”
“Viết rồi ạ.” – cô nhỏ giọng đáp. “Đâu? Mang ra đây.”
“Em để ở ký túc xá...” – cô ngập ngừng. “Vì sao để ở ký túc xá? Viết xong mà thấy không đủ tốt nên không dám nộp à?”
Tạ Uyển Oánh nghĩ ngợi, định giải thích. Tôn Ngọc Ba chống nạnh, nghiêng đầu, suýt nữa chọc tay vào trán cô: “Em có biết em đã làm gì không? Em nghĩ mình cứu được người là hay sao? Em phải hiểu, nếu thất bại, cả tương lai làm bác sĩ của em coi như chấm hết! Người nhà bệnh nhân có quan tâm em là thực tập sinh đang cố cứu người không? Họ chỉ thấy em không có bằng cấp, và sẵn sàng kiện em bất cứ lúc nào!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play