Chương 29: Gặp lại ân sư (2)
Trùng hợp thay, cô Trang từng dạy Tạ Uyển Oánh môn Toán trong suốt năm lớp 10 và 11, nên bà hiểu rất rõ, thời gian Uyển Oánh tiếp xúc với cô Lưu Tuệ thật ra chỉ vỏn vẹn một năm học. Với học sinh cấp ba, nền tảng kiến thức chủ yếu được xây từ lớp 10 và 11, còn năm cuối cùng chỉ là giai đoạn ôn tập lại, thật sự không quá quan trọng như nhiều người vẫn tưởng.
Trước những ánh mắt dò hỏi từ các thầy cô, cô Trang ung dung bước vào văn phòng, vừa đi vừa nói:
"Trường chúng ta có được một thủ khoa khối tự nhiên, tôi sao có thể không đến xem? Hiệu trưởng cũng bảo tôi tranh thủ về thăm. Có điều trước đó tôi còn ở thủ đô để giúp con trai trông cháu nhỏ, nên về hơi muộn."
Các giáo viên nghe xong đều gật gù hiểu ra. Còn các học sinh đang có mặt, đồng loạt nhường đường cho cô Trang và Tạ Uyển Oánh.
Dừng lại trước mặt học trò cũ, cô Trang không chút nể nang mà quay sang khiển trách thầy Vương:
"Thầy nói là một mình cô Lưu Tuệ đào tạo ra Tạ Uyển Oánh à? Nói như vậy chẳng khác nào trò cười! Thành tích của học sinh là công sức của tập thể thầy cô, không thể để một người tự tiện nhận hết phần công lao. Hiện tại cô ấy trốn trong nhà là có ý gì?"
Lời của cô Trang vừa dứt, đặc biệt là câu cuối cùng, khiến cả văn phòng vang lên tiếng vỗ tay tán đồng cùng những tràng cười rôm rả.
Ai mà chẳng hiểu tâm lý nhỏ nhen của cô Lưu Tuệ. Vì từng gây chuyện với học sinh nên giờ đâm ra chột dạ, lại còn giả vờ bệnh, mong muốn dùng chiêu trò đạo đức giả để ép Uyển Oánh phải đến thăm hỏi, cúi đầu khuất phục.
Các giáo viên càng nghĩ càng tức, có người khơi đầu liền kéo theo cả tập thể đồng tình:
"Đúng vậy, cô Trang nói quá đúng. Nghe thầy Vương kể mà tưởng Lưu Tuệ một tay dạy dỗ ra thủ khoa vậy đó!"
"Phải rồi, cô ấy chỉ dạy môn Ngữ văn. Nhưng mấy năm gần đây, điểm Văn trung bình của lớp cô ấy toàn đứng cuối khối. Uyển Oánh đậu được là nhờ tự học, liên quan gì đến cô ấy?"
"Thành tích nổi bật nhất của Tạ Uyển Oánh là Toán học. Nói về ai có công lớn nhất, rõ ràng là cô Trang chứ không phải Lưu Tuệ!"
Thầy Vương lúc này đứng bất động tại chỗ, mặt đỏ như gấc chín. Trong tiếng cười mỉa mai của đồng nghiệp, cô ta gần như muốn độn thổ.
Cô Trang tiến tới gần, ghé sát tai thầy Vương, giọng lạnh lùng:
"Đừng tưởng tôi không biết mấy trò toan tính của thầy. Về nói lại với cô Lưu, biết điều mà thu lại bớt cái trò diễn kịch đó. Không thì chính tôi sẽ nói chuyện thẳng với hiệu trưởng. Còn thầy, đừng quên tôi biết rõ mối quan hệ thân thích giữa hai người."
Vừa nghe xong, thầy Vương vốn đang giả vờ mang danh giáo vụ liền cụp đuôi bỏ đi, không dám hó hé thêm lời nào.
Đừng thấy cô Trang đã về hưu mà lầm. Bà từng là giáo viên kỳ cựu nổi tiếng toàn trường, lời nói vẫn có sức nặng đáng kể trước mặt hiệu trưởng.
Khi thầy Vương đã rút lui, cô Trang cười nói với các giáo viên còn lại:
"Mọi người cứ đi làm việc đi. Tôi là người đã nghỉ hưu, về đây chỉ để gặp lại học sinh một chút thôi."
Mọi người liền hiểu ý, cười tươi rời đi, nhường không gian lại cho cô trò cũ.
Tạ Uyển Oánh đứng bên cạnh, nhẹ giọng nói:
"Trước đây em có gọi điện về nhà cô nhưng không ai bắt máy cả."
Nghĩ lại kiếp trước, sau kỳ thi đại học, người cô muốn cảm ơn nhất chính là cô Trang – người đã thật sự giúp cô có được nền tảng vững chắc. Nhưng khi ấy, cô không thể nào liên lạc được. Sau mới nghe nói cô Trang đã chuyển đến thủ đô sống cùng con trai, không quay về thành phố Tùng Viên nữa. Vì vậy, hai cô trò mãi chẳng có cơ hội gặp lại.
Giờ đây, mọi thứ đã khác. Cô Trang đã về và hai người lại có thể gặp nhau. Trong lòng Uyển Oánh không khỏi dâng lên niềm vui khôn tả.
Nghe học trò nói vậy, cô Trang cũng mừng rỡ:
"À, lúc đó cô đi rồi, sợ người lạ làm phiền nên đã cho ngắt điện thoại bàn. Thật xin lỗi vì để các em không liên lạc được!"