Chương 20: Công bố điểm thi

Trọng sinh rồi, Tạ Uyển Oánh đã biết trước điểm thi sẽ được công bố vào hôm nay, vì vậy cô không hề lo lắng. Làm xong ca ở siêu thị, đến giờ tan tầm, cô lại đạp chiếc xe đạp cũ kỹ của gia đình, chầm chậm lóc cóc đến trường.

Trời đã tối, khoảng 7 giờ, cả khu dạy học chìm trong bóng tối, chỉ còn đèn sáng rực ở tầng ba khu văn phòng. Nhìn qua cũng biết là có chuyện quan trọng đang diễn ra.

Trước cổng khu dạy học, học sinh lần lượt kéo đến, hầu hết đều là học sinh lớp 12 đã nhận được thông báo từ giáo viên, nôn nóng đến trường lấy điểm thi đại học – chẳng ai đợi nổi đến ngày mai.

Xách cặp đi ngang qua cổng khu dạy học, Tạ Uyển Oánh nghe được mấy học sinh phía trước đang xì xào:

"Nghe gì chưa?"

"Không biết thật hay giả, nhưng nghe nói năm nay lớp 12, ban tự nhiên có thủ khoa toàn khối đấy!"

"Ai vậy?"

"Nghe bảo là Triệu Văn Tông."

Triệu Văn Tông thành thủ khoa ban Tự nhiên? Tạ Uyển Oánh vừa nghĩ, vừa cảm thấy mọi thứ sau khi trọng sinh dường như đang thay đổi. Cô cũng mừng cho một người bạn có xuất thân nghèo như mình.

Lên đến tầng ba, cô trông thấy hai bóng dáng quen thuộc phía trước – không phải Triệu Văn Tông mà là Trương Vi và Hồ Hạo. Tạ Uyển Oánh cố ý đi chậm lại, chẳng vội gì. Cô chờ hai người kia lấy xong phiếu điểm trước.

"Lưu cô ơi."

Giọng của Trương Vi và Hồ Hạo khiến Lưu Tuệ ngẩng đầu lên.

Vừa mới gọi điện cho lớp trưởng xong, Lưu Tuệ vẫn chưa biết nên an ủi ban cán bộ thế nào, đúng lúc có cớ tạm ngưng.

"Vào đi." Lưu Tuệ vẫy tay gọi hai người vào văn phòng.

Trương Vi và Hồ Hạo bước vào.

Trên mặt Lưu Tuệ là nụ cười thật lòng – ít nhất hai học sinh này phát huy đúng khả năng, lại còn là những học sinh cô yêu quý. Lấy phiếu điểm trong ngăn kéo ra, cô nói với Trương Vi:

"Trương Vi, giống như cô đã nói với mẹ em, kết quả của em lần này tốt hơn rất nhiều so với kỳ thi thử trước đó. Có khả năng đỗ vào Học viện Thương mại Tỉnh."

Nghe vậy, Trương Vi gần như nhảy cẫng lên vì vui sướng.

Hồ Hạo đứng bên cạnh chúc mừng: "Chúc mừng nhé, Trương Vi! Sắp được đi du học rồi."

"Thế còn cậu thì sao?" Trương Vi hỏi lại.

"Lưu cô, còn em thì sao ạ?" Hồ Hạo quay sang hỏi giáo viên chủ nhiệm.

"Hồ Hạo, em cũng làm bài rất tốt, điểm vượt chuẩn nguyện vọng một, có khả năng đỗ Học viện Tài chính Trùng Sơn. Chúc mừng em." Lưu Tuệ mỉm cười, đưa phiếu điểm cho cậu.

Thành tích của Hồ Hạo được xếp vào hàng top mấy chục học sinh giỏi nhất trường.

Hồ Hạo nhận phiếu điểm, nhìn qua một cái, vẻ mặt đầy tự mãn.

Trương Vi khẽ nhíu mày, bỗng thấy khó chịu. Ai mà chẳng biết, Học viện Tài chính Trùng Sơn khó vào hơn Học viện Thương mại Tỉnh nhiều. Một là nguyện vọng một, một là trường thuộc nhóm hai. Vậy mà Hồ Hạo và cô giáo vừa rồi lại chúc mừng cô như thể châm chọc vậy. Cảm giác trong lòng thật khó chịu.

"Lớp trưởng đâu rồi?" Hồ Hạo nhìn quanh, cố tìm những bạn học khác trong lớp.

Đứng ngoài hành lang, nhìn vào qua cửa sổ, Tạ Uyển Oánh thấy vẻ mặt của Hồ Hạo thì biết ngay – cậu ta chắc đang tìm Triệu Văn Tông hay cô, mong có cơ hội hạ thấp người khác.

"Lớp trưởng sẽ đến trường lấy điểm vào ngày mai, tôi đã nói chuyện với em ấy qua điện thoại rồi." Lưu Tuệ buộc phải giải thích. "Sao các em biết hôm nay trường phát phiếu điểm? Là lớp trưởng báo hả?"

"Không ạ, nghe mấy bạn lớp khác nói có điểm rồi, nên em gọi Trương Vi cùng tới." Hồ Hạo vẫn không quên mục đích của mình.

Trương Vi không hề đáp lại, thậm chí không buồn nói lời cảm ơn. Cô quay sang hỏi Lưu Tuệ:

"Lưu cô, bạn cùng bàn của em – Tạ Uyển Oánh – thi thế nào ạ?"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play