Đường Điềm gật đầu, đáp: “Nhị gia gia, lúc đại ca và nhị ca con đi y quán châm cứu, con nghe đại phu nói qua. Người bị chuột cắn sẽ hôn mê sốt cao ho ra máu, rất nhanh sẽ chết. Còn sẽ lây bệnh này cho những người không bị cắn!”
“Giữa trưa Tứ thúc đã nói những người chết cóng tối qua đều bị thú nhỏ ăn mất tay chân, con đoán chính là những con chuột này. Chuột ăn thịt người, mầm bệnh trên người sẽ càng lợi hại hơn, đêm nay chúng lại cắn rất nhiều người, bò qua chăn đệm của mọi người, mọi người nếu không mau nghĩ cách, chắc chắn sẽ bị bệnh chết!”
“Chuột mang bệnh? Sốt cao chết? Đây là… thật sao?”
Lý Nhị gia gia kinh hãi, nhớ lại vừa rồi chuột bò qua mu bàn chân của mình, thật là cả người lông tơ đều dựng đứng.
Đường tam nãi nãi cũng nổi da gà khắp cánh tay, vội vàng đáp: “Không được, chúng ta cũng không thể bị bệnh, nơi hoang vu dã ngoại này đi đâu tìm thuốc! Vậy phải làm sao bây giờ?”
Đường Điềm từ trong túi thơm lấy ra một nắm nhỏ ngải cứu khô, đây là nàng và các ca ca lúc lên núi đốn củi, thuận tay hái rất nhiều cất trong không gian, giờ đây chính là lá cờ tốt nhất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play