Sáng sớm tháng ba vẫn còn lạnh, sân vừa được mặt trời chiếu rọi đã kết một lớp sương dày, dẫm lên có chút ướt trượt.
Đường Điềm vốn sợ lạnh khó được dậy sớm, mặc áo bông dày, mang theo Cẩu Thặng và Buộc Trụ từng chuyến ra vào tây sương phòng, đốt bếp lớn, ngâm đậu, xay đá, bận rộn vui vẻ.
Lý Thu Sương nhìn mấy lần, cũng không ngăn cản, mang theo Đường Xuyên giúp nấu cơm, dọn sọt giá đỗ.
Gần như thức ăn vừa bưng lên bàn, Thôi đại phu và Lý Nhị gia gia đã đến, sau lưng theo Lý lão tứ giúp cầm hành lý của Thôi đại phu.
Đường Hải nghe thấy động tĩnh, chạy ra ôm cánh tay Thôi đại phu. Trước kia, thằng nhóc này sợ chết khiếp kim bạc của Thôi đại phu, nhưng ở chung lâu, lại coi Thôi đại phu như người thân.
Thôi đại phu vỗ vai nó, quen thói kiểm tra lưỡi và tròng trắng mắt, lại bắt mạch, sau đó dặn dò Lý Thu Sương.
“Đường tẩu tử, Xuyên ca thân thể hồi phục không tồi, không cần điều dưỡng nữa, sau này chú ý không bị gió lạnh làm ho là được. Nhưng bệnh trên đầu Hải ca, vẫn phải cách năm ngày châm cứu một lần, qua nửa tháng, ta còn phải đổi phương thuốc.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT