“Hồ nước tràn đầy, mưa cũng vừa tạnh, bùn đất ven bờ mềm nhão, đâu đâu cũng thấy cá chạch...”
Cuối xuân tháng năm đúng là mùa cá chạch béo nhất. Trên cánh đồng nước, một cô gái béo tầm 15 - 16 tuổi xắn cao ống quần, vừa hát khẽ một điệu dân ca vừa tìm kiếm cá chạch giữa đám bùn lầy.
Bên cạnh là thùng nhựa đặt trên đất. Mấy con cá chạch bên trong đang nhảy loạn xạ, làm nước bắn ra tung tóe.
Bên bờ ruộng, một bà thím đội nón rơm gọi lớn:
“Châu Châu, dì Ngô gọi con về ăn cơm đấy!”
“Được rồi.”
Viên Như Châu lập tức cầm thùng nhựa lên, bước ra khỏi ruộng đi dọc theo con đường nhỏ ven bờ ruộng.
Trên con đường nhỏ nở đầy hoa dại, những bông hoa lấp lánh như những vì sao rải trên nền cỏ xanh ngát. Sắc hoa rực rỡ muôn màu, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Dẫm bước trên con đường đầy hương hoa, Viên Như Châu vội vã bước về nhà. Vượt qua một đoạn dốc dài bên sườn núi, cô dừng lại thở dốc.
Mới leo được một đoạn thôi mà cô đã thở hổn hển, gương mặt Viên Như Châu lộ vẻ bất lực, thân thể của nguyên chủ thực sự quá béo.
Cô thở dài một hơi lau mồ hôi trên trán. Thật ra cô không phải là Viên Như Châu thực sự. Cô vốn là một cô nhi vì một tai nạn ngoài ý muốn mà xuyên không về cổ đại, trở thành đệ tử của một ngự trù danh tiếng.
Sau nhiều năm học nghề, khi vừa được sư phụ chọn làm người kế nghiệp thì hai ngày trước cô lại bất ngờ xuyên trở về hiện đại, nhập vào thân xác của một cô gái trùng tên trùng họ với mình.
Nguyên thân có vẻ ngoài khá giống cô, cũng là gương mặt tròn trịa, đôi mắt to nhưng thân thể chính là quá béo. Ước chừng khoảng 160 cân, nặng hơn thân thể trước kia của cô đến 60 cân.
Cô ấy vốn là con gái ruột của một gia đình giàu có, nhưng lúc sinh ra đã bị người ta ôm nhầm. Mãi đến hai tháng trước, cha mẹ ruột mới tìm lại được cô.
Cô ấy mập mạp, hiền lành nhút nhát hay tự ti, thành tích yếu kém đến mức ngay cả kỳ thi cao trung cũng không thi đậu. So với thiên kim giả bị nhầm thành con ruột, lớn lên xinh đẹp lại học giỏi, còn biết múa ba lê thì thật sự chẳng thể sánh bằng. Vì vậy, cả cha mẹ ruột lẫn cha mẹ nuôi đều muốn giành lấy thiên kim giả làm con gái.
Dù cha mẹ ruột chưa từng nói là không cần cô ấy, nhưng sự lạnh nhạt và xa cách của họ cô ấy cảm nhận được rất rõ ràng. Việc họ ra mặt bảo vệ thiên kim giả, càng khiến trái tim cô ấy tổn thương sâu sắc. Cuối cùng vì quá đau lòng, cô ấy đã quyết định cắt đứt quan hệ với họ.
Không còn nơi nương tựa, cô ấy được dì Ngô đưa về nuôi. Dì Ngô là dì ruột của thiên kim giả, tuy biết cô ấy không phải cháu ruột của mình, nhưng vẫn tốt bụng mà đón cô ấy về nhà chăm sóc.
Nhà Dì Ngô ở thôn Thanh Hà, một vùng quê nghèo. Viên Như Châu đưa mắt nhìn về phía sườn núi phủ đầy cây xanh và con sông nhỏ xa xa, nơi có ánh nước lấp lánh trên sông. Dù là thôn nghèo nhưng lại tựa núi kề sông, non xanh nước biếc, phong cảnh yên bình mang lại cảm giác thư thái an nhàn.
Kéo mình ra khỏi dòng suy nghĩ xa xăm, hơi thở cũng dần ổn định lại Viên Như Châu tiếp tục bước về phía trước.
Con đường nhỏ uốn lượn giữa cánh đồng hoa dại nở rộ dẫn lối đến gốc cây hòe cổ thụ. Dưới gốc cây hòe già là mấy căn nhà nhỏ, có cái cao cái thấp cũ kỹ nhưng lại mang nét mộc mạc. Lúc này từng nhà đã bắt đầu bốc lên làn khói bếp.
“Hồ nước tràn đầy, mưa cũng vừa tạnh...”
Viên Như Châu vừa xách thùng cá chạch vừa khe khẽ hát, chậm rãi bước vào làn khói bếp mơ hồ.
Cô nhanh chóng đến một căn nhà nhỏ lợp ngói tường đất, quanh nhà trồng trúc, phía trước là hàng rào tre có một con suối nhỏ chảy qua. Ánh nắng hoàng hôn nhuộm mặt nước thành sắc hồng, khiến dòng suối như được phủ một lớp lụa đào óng ánh.
Viên Như Châu đặt xô xuống, chân mang đôi giầy xăng đan lội xuống dòng suối, nước ngập qua giày liền lan ra từng vòng sóng lăn tăn màu hồng nhạt. Làn nước mát lạnh len lỏi, rửa trôi lớp bùn đất bám trên chân cô.
Bùn bị khuấy lên rồi trôi theo dòng suối, nhưng chẳng thể làm vẩn đυ.c làn nước trong veo. Chỉ một lát sau, mọi thứ lại tan biến, trả lại vẻ tinh khiết ban đầu.
Định bước ra khỏi dòng suối, Viên Như Châu đã nghe thấy một giọng trẻ con non nớt:
“Chị ơi!”
Ngoài hàng rào tre, bé Tiểu Thu mặc áo cài khuy chỉnh tề đang vẫy tay gọi cô:
“Chị ơi vào ăn cơm đi.”
Viên Như Châu xách thùng cá bước tới, xoa bóp khuôn mặt nhỏ của cô bé cười nói:
“Chị bắt được cá chạch rồi, tối nay làm bữa khuya ăn nha.”
Tiểu Thu vỗ đôi bàn tay bụ bẫm của mình mặt mày vui vẻ:
“Cá chạch! Thịt thịt!”
Viên Như Châu dắt cô bé vào sân. Mùi thức ăn thơm ngào ngạt lan tỏa khắp nơi, xộc thẳng vào mũi khiến cô không khỏi hít một hơi thật sâu. Dưới mái hiên, chồng của dì Ngô là Lý Trường Quý đang ngồi đan sọt tre.
“Chú ơi, con bắt được nhiều cá chạch lắm.”
Lý Trường Quý đặt cái sọt xuống, liếc nhìn thùng cá cười hiền hậu:
“Ồ nhiều vậy cơ à? Châu Châu giỏi thật đó.”
Ông cười khóe mắt hằn lên đầy nếp nhăn, như một bông cúc lớn đang nở ngay bên khóe mắt.
“Để con đem cá vào bếp trước, tối nay làm món ăn khuya nha.”
Viên Như Châu nói rồi bước nhanh về phía nhà bếp.
Trong bếp Ngô Quế Phương đang xào khoai tây lát. Thấy Viên Như Châu bước vào liền nói:
“Sắp ăn cơm rồi đấy. Trời, bắt được nhiều cá chạch vậy hả?”
Hiện nay do phân hóa học và thuốc trừ sâu dùng quá nhiều, cá chạch gần như không còn ở mấy ruộng hoang nữa. Ngô Quế Phương thật không ngờ Viên Như Châu lại bắt được nhiều như vậy.
“Hôm nay may mắn nên con bắt được nhiều. Tối nay con rán cá chạch làm món ăn khuya nha.”
Viên Như Châu đặt thùng cá xuống, rửa tay sạch sẽ rồi bưng thức ăn ra.
Trời đã xế chiều, trong nhà ánh sáng lờ mờ. Vì tiết kiệm điện nên không bật đèn, Lý Trường Quý đem cái bàn dọn ra sân, chuẩn bị ăn cơm chiều trong sân.
Viên Như Châu bưng mâm đồ ăn đặt lên bàn rồi quay sang hỏi Lý Trường Quý:
“Tiểu Hạ đâu rồi ạ?”
“Ở trong phòng làm bài tập, để chú gọi.”
Lý Trường Quý hướng về gian nhà phía tây gọi lớn:
“Tiểu Hạ ra ăn cơm nào!”
Không bao lâu, một cậu bé chừng mười một tuổi hấp tấp chạy ra:
“Ăn cơm rồi hả? Ủa hôm nay có thịt xào nè!”
Trên bàn là canh cải trắng, đậu xào chua ngọt và một đĩa thịt xào nóng hổi thơm lừng.
Tiểu Hạ mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm đĩa thịt, cầm lấy đôi đũa liền gắp ăn.
“Ăn từ từ thôi.”
Ngô Quế Phương gắp thịt cho Tiểu Hạ rồi lại gắp cho Viên Như Châu và Tiểu Thu, chính mình lại một chút cũng không ăn.
Thấy vậy Viên Như Châu gắp thịt cho bà.
“Dì Ngô cũng ăn đi.”
“Dì ăn ít cũng được, tụi con đang cần bồi bổ thân thể phải ăn nhiều thịt để có sức khỏe.”
Nói tới đây, giọng Ngô Quế Phương chùng xuống:
“Giờ là lúc các con cần được bồi bổ nhất, đáng lẽ ngày nào cũng phải có thịt bồi bổ thân thể, chỉ tiếc là dì với chú không còn làm được bao nhiêu việc nữa nên chẳng kiếm ra tiền, không thể lo nổi cho mấy đứa ăn thịt mỗi ngày…”
Khuôn mặt lam lũ đầy vết ngăm đen của Lý Trường Quý chìm trong bóng râm của giàn dưa. Ông khẽ nói:
“Ngày mai lại đi lãnh thêm thịt, để tụi nhỏ có cái mà tẩm bổ cho khỏe.”
Viên Như Châu thở ra một hơi, sau đó lặng lẽ rũ mắt.
Cuộc sống trong nhà Dì Ngô rất khó khăn, dì thân thể không tốt lại không làm được việc nặng, cả nhà chỉ dựa vào một tay Lý Trường Quý trồng trọt mà nuôi sống.
Có thể một lần may mắn được một bữa thịt, ngày ngày cứ thế liền chắp vá trôi qua.
Sắp tới Tiểu Hạ lên sơ trung, Tiểu Thu cũng đến tuổi vào nhà trẻ, đến lúc đó gánh nặng lại càng thêm nặng.
Mặc dù cuộc sống gian nan là thế, ông và dì vẫn không chút do dự mà đón cô về nuôi. Cuộc sống kham khổ ấy thế mà chẳng thể nào vùi lấp được tấm lòng nhân hậu và sự lương thiện của họ.
Viên Như Châu nắm lấy bàn tay đầy chai sạn của dì Ngô nhẹ giọng nói:
“Dì ơi sau này con đi làm kiếm tiền, ngày nào cũng ăn thịt, ăn cho thỏa thích luôn.”
Nghe vậy Ngô Quế Phương cười khẽ:
“Dì không mong con kiếm được nhiều tiền gì cả. Dì chỉ mong con sống cho tốt đừng làm chuyện dại dột nữa là được.”
Lúc trước, sau khi cắt đứt quan hệ với cha mẹ ruột Viên Như Châu từng tự tử, may mắn thay cô được cứu trở về.
“Không đâu. Con sẽ không bao giờ làm chuyện dại dột nữa, mọi người cứ yên tâm.”
Viên Như Châu khẽ cong mắt cười. Ánh mắt cô lúc này trong veo như nước.
Ngô Quế Phương nhìn Viên Như Châu. Hai ngày trước Châu Châu lên cơn sốt cao, sốt đến mức ngã lăn ra bất tỉnh. Tính cách cô dường như có chút thay đổi, không còn ít nói nhút nhát như trước nữa, cả người trở nên tự tin cởi mở hơn hẳn. Tuy không rõ vì sao cô lại thay đổi đột ngột như vậy, nhưng dù sao thì sự thay đổi này cũng là chuyện tốt.
Đêm đã khuya, đèn trong nhà chính sáng lên. Cả nhà ngồi dưới ánh đèn đan sọt. Tiểu Thu tuổi còn nhỏ chưa đan được sọt, chỉ ngồi bên cạnh nhìn mọi người làm.
Kim đồng hồ chỉ chín giờ, Ngô Quế Phương đứng dậy.
“Để dì đi rán cá chạch, chắc ai cũng đều đói rồi phải không?”
Viên Như Châu bỗng nói:
“Dì ơi, để con rán cho.”
Hai ngày nay cô đã muốn xuống bếp, nhưng Ngô Quế Phương nói cô mới khỏi bệnh không cho cô xuống. Mãi không được xuống bếp Viên Như Châu thấy có chút ngứa tay.
Ngô Quế Phương lắc đầu:
“Để dì rán.”
“Để con làm đi.”
Viên Như Châu liền đứng dậy.
Ngô Quế Phương đan được một nửa cái sọt:
“Ừ cũng được, con làm đi.”
Tiểu Hạ buông sọt xuống:
“Để em đi nhóm lửa.”
Dưới ánh đèn bếp lờ mờ, Viên Như Châu đem cá chạch đã làm sạch để vào chậu, sau đó cho gia vị muối rượu tiêu xay với khoai tây tinh bột vào rồi trộn đều. Chuẩn bị xong, cô bắc chảo lên bếp đợi dầu nóng.
Cô đặt lòng bàn tay cách mặt chảo một khoảng, cảm nhận hơi nóng bốc lên.
Rán cá chạch tuy đơn giản nhưng muốn rán ra món cá ngon thì lại không đơn giản chút nào. Từ độ nóng của dầu, độ lớn nhỏ của lửa cho đến tỉ lệ gia vị, tất cả đều phải khống chế đến cực kỳ chuẩn xác. Chỉ cần sai lệch một chút thôi, món ngon sẽ thành dở ngay.
Khi còn ở cổ đại học trù nghệ, Viên Như Châu đã luyện tập kỹ năng rán nấu suốt nhiều năm, ngày qua ngày mài giũa cô mới luyện được kỹ năng rán cá đạt đến mức thuần thục.
Đợi đến khi dầu trong chảo vừa đủ nóng, Viên Như Châu lập tức thả từng miếng cá đã được ướp sẵn vào chảo. Dầu sôi lập tức bao bọc lấy cá, tiếng xèo xèo vang lên đều đều, từng miếng cá chạch dần săn lại, lớp ngoài từ từ chuyển sang màu vàng ươm óng ánh.
Cô dùng vá nhẹ nhàng trở cá, từng miếng cá vàng giòn được lật lên trong dầu nóng. Trong lúc đảo cá mùi thơm đậm đà đã bắt đầu lan khắp căn bếp.
Tiểu Hạ đang nhóm lửa, hít hít mũi:
“Chị ơi thơm quá! Còn thơm hơn cả mẹ rán nữa.”
Cậu đứng bật dậy, ngẩn người nhìn chằm chằm vào chảo cá chạch đang rán vàng giòn thơm nức mũi.
Viên Như Châu cười cười:
“Mau nhóm thêm lửa đi, rán xong rồi còn phải xào sơ chút nữa là ăn được rồi.”
Tiểu Hạ gật gật đầu, tiếp tục nhóm lửa nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn vào chảo cá.
Cá chạch rán xong cô vớt ra để ráo dầu. Tiếp theo Viên Như Châu lại bắc chảo lên, đổ dầu vào lần nữa.
Đợi dầu nóng, cô cho hành cắt tỏi ớt băm nhỏ cùng với rau cần thái nhỏ vào xào, rồi nêm thêm chút muối và nước tương.
Mùi thơm của hành tỏi ớt cay và rau cần đồng loạt bốc lên hòa quyện với nhau trong chảo dầu. Lúc này Viên Như Châu cho cá chạch đã rán vào chảo, rồi đảo đều trong chảo. Bật lửa lớn, tay kia cầm chảo hất mạnh.
Ngọn lửa đỏ cam bùng lên dưới đáy chảo, táp thẳng lên không trung cuốn theo cả món ăn vừa được hất lên. Gia vị thơm nồng cay xè hòa quyện cùng cá chạch tươi, gặp lửa lớn liền bùng lên dữ dội, hương thơm lan tỏa ngào ngạt cả gian bếp.
Viên Như Châu đảo nhanh vài lần, cánh tay đã bắt đầu mỏi nhừ. Thân thể này sức tay yếu, kỹ năng dùng dao cũng không tốt.
Dù cô mang theo phần lớn kỹ thuật nấu ăn từ kiếp trước xuyên đến đây, nhưng mấy thứ như lực tay, độ linh hoạt hay cảm giác khi cắt thái lại không thể xuyên theo.
Rốt cuộc những kỹ năng cơ bản kiểu này, phải được luyện đều đặn trong thời gian dài mới hình thành phản xạ tay chân tốt được. Giờ cô đã đổi sang một thân thể khác, cơ tay yếu kỹ thuật dao cũng chẳng còn nên phải tập lại từ đầu.
Cô nhanh tay đảo muỗng, mùi thơm đậm đà nồng nàn lập tức tràn ra khỏi bếp mạnh mẽ lan khắp nhà chính.
Tiểu Thu đang ngồi trong lòng Ngô Quế Phương sắp ngủ thì đột nhiên ngẩng đầu lên ngửi ngửi:
“Thơm... Thơm quá...”
Ngô Quế Phương và Lý Trường Quý cũng đồng thời ngửi được mùi, Lý Trường Quý nuốt nước miếng:
“Sao lại thơm dữ vậy...”
Ngô Quế Phương cũng nuốt nước bọt, vừa định đứng dậy ra bếp nhìn xem thì thấy Viên Như Châu bưng mâm bước vào nhà chính.
“Dì Ngô, Chú Lý, cá chạch rán xong rồi mau nếm thử đi!”
Viên Như Châu cười tươi đặt mâm lên bàn.
Trên mâm, cá chạch được rán vàng óng xếp chồng lên nhau, xen giữa là chút tỏi phi vàng với ớt đỏ rực, rau cần xanh biếc và hành lá thơm lừng. Màu sắc hài hòa bắt mắt khiến người ta vừa nhìn đã thấy thèm.
Ngô Quế Phương kinh ngạc:
“Món này làm đẹp mắt quá!”
Viên Như Châu đưa đũa mời:
“Mau nếm thử xem sao.”
Bên cạnh, Tiểu Hạ và Tiểu Thu đã đưa tay gắp cá chạch rán.
Miếng cá chạch vừa đưa vào miệng đã thấy giòn tan, lớp vỏ vàng được rán giòn rụm dễ dàng bị răng cắn xuyên qua, ngay sau đó lớp thịt bên trong mềm mại dai nhẹ lưu trên đầu lưỡi.
Răng vừa chạm nhẹ, thịt cá nát ra trong miệng rồi mềm mại tan ra. Nhai thêm vài lần, từng thớ thịt giòn giã vang lên rộp rộp, lớp vỏ ngoài giòn tan hòa cùng thịt cá chắc ngọt. Vị cay nồng của ớt tỏi hành thơm bốc lên cuốn lấy từng ngóc ngách trong miệng.
Cá chạch rán vừa giòn vừa cay hương thơm lan tỏa, ăn vào thì mềm mịn trôi tuột nơi đầu lưỡi.
Hai đứa trẻ sáng mắt lên:
“Ngon quá!”
Chúng tiếp tục gắp thêm cá chạch rán.
Lý Trường Quý cũng gắp một miếng, ăn xong không nhịn được mà giơ ngón cái lên:
“Tuyệt!”
Ngô Quế Phương vừa nhai vừa ngạc nhiên. Trước nay bà chưa từng ăn món cá chạch nào ngon đến vậy, càng không biết Châu Châu lại có thể làm ra món cá chạch rán ăn ngon như vậy.
Không đúng… Trước đây Châu Châu đâu có nấu ăn tốt đến vậy?
Bà ngập ngừng hỏi:
“Châu Châu sao tự dưng con nấu ăn tốt thế?”
Viên Như Châu gãi gãi đầu cười:
“Con cũng không biết nữa, hình như sau cơn sốt hôm trước đầu óc bỗng thông suốt. Có lẽ con vốn có thiên phú nấu nướng chăng?”
Nghe xong lời này Ngô Quế Phương trầm mặc hồi lâu, sau đó mới nói:
“Cơn sốt này của con hóa ra lại là chuyện tốt.”
Lý Trường Quý trong má thơm ngào ngạt cá chạch gật đầu đồng tình:
“Còn không phải sao.”
Châu Châu sau cơn bệnh không chỉ tính tình thay đổi tích cực mà còn nấu ăn ngon, sinh bệnh vốn là chuyện không tốt, vậy mà lần này lại là chuyện may mắn.
Thấy hai người đã tin lời giải thích, Viên Như Châu thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô mỉm cười lại gắp một miếng cá chạch cay thơm cho vào miệng.
Mâm cá chạch không lâu sau bị quét sạch. Cả nhà vẫn chưa đã thèm, hai đứa nhỏ còn liếʍ đầu ngón tay:
“Chị ơi, em còn muốn ăn cá chạch rán.”
Viên Như Châu cười lau miệng:
“Ngày mai chị lại đi bắt, xem còn có thể hay không bắt được một ít.”
Hai đứa trẻ lập tức giơ tay:
“Em đi nữa! Em đi với chị!”
Viên Như Châu bật cười:
“Được.”
Đêm khuya, trước khi đi ngủ, Lý Trường Quý còn lẩm bẩm:
“Hôm nay Châu Châu rán cá chạch ngon thật.”
Ngô Quế Phương vẫn còn vương vấn hương vị cá chạch miệng bất giác nhúc nhích:
“Ngủ sớm đi.”
Trong một căn phòng khác, Viên Như Châu nằm xuống chiếc giường ván gỗ, dưới chiếu lót rơm khô, rơm mềm như bông, tỏa ra mùi lúa thơm dịu.
Cô quay đầu nhìn ra cửa sổ, nơi trăng tròn treo lơ lửng, ánh trăng mờ mờ rơi xuống sân, phủ lên mặt đất lớp ánh sáng bạc nhạt.
Tiếng ếch kêu cùng tiếng ve râm ran không ngớt, rộn ràng mà không ồn ào. Gió xuân nhẹ lướt qua, mang theo hương hoa thoang thoảng len vào tận trong phòng.
Viên Như Châu hơi nhắm mắt lại, trong lòng bắt đầu tính toán con đường sau này.
Cô có tay nghề nấu nướng tốt, chuyện kiếm tiền cũng không khó. Nghĩ đến gương mặt rám nắng hằn đầy dấu vết vất vả của Chú và Dì, cô khẽ thở dài.
Cô nhất định sẽ cố gắng để gia đình Dì Ngô có được những ngày tháng tốt đẹp.
Sáng sớm, ánh nắng dịu dàng xuyên qua màn sương nhạt như dải lụa mỏng dát vàng. Tiếng gà gáy lẫn tiếng chim hót vang lên trong làn không khí yên tĩnh thanh nhã. Nắng sớm dần dần thức tỉnh, Viên Như Châu xuống giường đến mở cửa sổ.
Ở nông thôn không khí tươi mát, hơi ẩm đặc trưng của vùng quê ùa vào mặt, khiến cô không kìm được mà hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra. Cảm giác bao mệt mỏi nặng nề trong người cũng theo đó mà tan biến.
Nhanh chóng rửa mặt xong, cô cầm theo khăn bắt đầu tập thể dục buổi sáng. Sáng sớm trên con đường nhỏ những giọt sương long lanh phản chiếu ánh sáng mờ ảo. Dần dần những giọt sương rơi xuống hắt lên từng tia nắng lấp lánh, nắng mai cũng vì thế mà rực rỡ hơn, cả con đường như bừng sáng không còn ẩm ướt.
Lúc này Viên Như Châu đã chạy bộ đến mồ hôi đầm đìa. Cô hít sâu một hơi rồi tiếp tục chạy về phía trước.
Tháng năm là mùa bận rộn nhất trên đồng. Tầm giờ này đã có người ra ruộng cày bừa, cấy lúa và bón phân.
Thấy Viên Như Châu mồ hôi đầy đầu, có người hỏi:
“Như Châu tập thể dục giảm cân à?”
Viên Như Châu lau mồ hôi:
“Vâng ạ, giảm bớt chút mỡ cho khỏe mạnh hơn thôi.”
“Phải đấy, béo quá cũng không tốt cho sức khỏe mà.”
“Con chạy tiếp đây, tạm biệt.” Viên Như Châu cười cong mắt, vẫy vẫy tay rồi tiếp tục chạy về phía trước.
Nhìn bóng cô chạy xa, mấy người trong thôn nhỏ giọng bàn tán:
“Con bé Như Châu dạo này hình như khác hẳn trước kia?”
“Đúng vậy, trước kia chào hỏi còn chẳng dám ngẩng đầu lên, cứ như thể ngại nói chuyện lắm.”
Viên Như Châu mới đến thôn Thanh Hà hơn một tháng. Lúc mới về, ai trong thôn cũng thấy cô bé này hiền lành ít nói. Không ngờ mấy ngày nay lại thấy cô thay đổi hẳn ra, cũng may là thay đổi theo hướng tích cực.
Ở đồng ruộng bên kia thôn, Lý Trường Quý đang xới đất. Bên cạnh bờ ruộng, Ông Lưu đứng đó lên tiếng:
“Trường Quý à.”
“Sao thế?”
“Anh thật sự định nuôi đứa nhỏ đó luôn hả? Nó đâu phải cháu ruột bên vợ anh đâu. Cháu ruột của vợ anh thì ở trên thành phố, nghe nói lớn lên xinh đẹp, thành tích tốt lại còn biết múa ba lê.”
Lý Trường Quý lắc đầu:
“Chung sống hơn mười mấy năm, cho dù không phải ruột thịt thì cũng có tình cảm... Châu Châu là đứa nhỏ đáng thương.”
“Như vậy chẳng phải vất vả quá sao? Nhà anh vốn đã chẳng dư dả gì, giờ lại thêm một miệng ăn.”
Lý Trường Quý không để tâm, lau mồ hôi trên trán rồi nở nụ cười thật thà:
“Không sao đâu, tôi trồng được nhiều rau quả, nuôi thêm một người cũng chẳng đáng gì.”
“Thật là...”
Ông Lưu thở dài. Ông cũng không phải không thương cảm Viên Như Châu, đứa nhỏ đó đúng là đáng thương, nhưng nhà Trường Quý vốn đã khó khăn giờ lại thêm một miệng ăn, chẳng phải càng khổ hay sao. Ông chỉ lo Trường Quý sẽ quá cực.
Lý Trường Quý nhìn sắc trời:
“Bác Lưu, tôi về ăn sáng đây.” Lý Trường Quý vác cuốc đi về.
Lúc này Viên Như Châu cũng vừa về đến nhà. Cô đã tắm rửa xong, thay bộ đồ ướt đẫm mồ hôi, sau đó đi thẳng ra nhà bếp.
Trong bếp Ngô Quế Phương đang nấu mì, khi sợi mì vừa chín tới, bà ra vườn hái ít rau xanh thả vào nồi, đảo vài lượt rồi múc mì ra tô.
Ăn sáng xong, Tiểu Hạ đeo cặp đến trường tiểu học ở phía đông thôn. Ngô Quế Phương băm cỏ nấu cơm cho heo. Lý Trường Quý lại tiếp tục ra đồng xới đất, còn Tiểu Thu thì theo Viên Như Châu đi cắt cỏ heo.
Cắt cỏ xong trở về, Viên Như Châu cầm dao phay bắt đầu luyện tay nghề.
“Phành phạch...” Tiếng dao vang lên trên thớt, củ cải trên thớt lần lượt biến thành từng khối, lát mỏng đến sợi chỉ rồi thành hạt lựu.
Đầu ngón tay vê một lát củ cải lên trước mắt, mỏng đến mức gần như trong suốt như cánh ve. Chỉ là Viên Như Châu vẫn chưa hài lòng, nếu là thân thể trước kia, cô có thể cắt còn mỏng hơn thế nữa. Lại luyện thêm chút nữa.
Bỗng nhiên bên tai vang lên giọng nói của Ngô Quế Phương:
“Châu Châu con đây là...”
Viên Như Châu ngẩng đầu:
“Con đang luyện dao tay, dì Ngô, hiện tại tay nghề nấu ăn của con khá tốt, con muốn luyện cho tốt sau này mở một tiệm cơm.”
Nghe vậy, Ngô Quế Phương gật đầu:
“Với tay nghề rán cá chạch của con hôm qua, mở tiệm cơm chắc chắn là làm ăn tốt.”
Nói đến đây bà thấy cao hứng lên, Châu Châu có tay nghề nấu ăn tốt, về sau cũng có cái để dựa vào kiếm sống.
“Được vậy con cứ luyện đi, luyện cho thiệt giỏi vào.”
Ngô Quế Phương cười ha hả rời khỏi bếp.
Buổi tối, Viên Như Châu lại làm món cá chạch chiên cay. Lý Trường Quý ăn đến miệng bóng nhẫy khen:
“Hôm nay còn ăn ngon hơn hôm qua.”
Ngày hôm qua, Viên Như Châu là lần đầu xuống bếp kể từ khi xuyên qua đến đây. Vì vậy vẫn còn chưa quen tay, hôm nay đã quen tay hơn nên món cá chạch cũng ngon hơn.
Lý Trường Quý cùng Ngô Quế Phương ăn mà không ngớt lời khen ngợi. Viên Như Châu ăn một lát cá chạch rồi lên tiếng:
“Chờ con luyện tay nghề thêm chút nữa, con tính mở một tiệm cơm nhỏ.”
Nghĩ đến tay nghề xuất sắc của Viên Như Châu, Lý Trường Quý vừa ăn vừa gật đầu:
“Mở tiệm cơm à? Được đấy, Châu Châu định mở ở đâu?”
“Ngay trong thôn mình thôi ạ.”
Lý Trường Quý nhíu mày:
“Trong thôn chúng ta? Mở trong thôn sợ là không đông khách đâu, chẳng có mấy người ghé ăn.”
Viên Như Châu mỉm cười, lúm đồng tiền lộ rõ nơi má:
“Tay nghề tốt thì sợ gì không có khách. Rượu ngon thì trong hẻm sâu người ta cũng tìm tới.”
Nghĩ cũng phải, Lý Trường Quý lại gắp thêm miếng cá chạch. Với tay nghề hiện tại của Châu Châu, đúng là không sợ không có người đến ăn. Ông ít học chẳng biết phải khen Châu Châu ra sao, chỉ biết từ nhỏ tới giờ chưa từng ăn món nào ngon đến vậy.
Viên Như Châu tiếp lời:
“Con muốn mở tiệm cơm ở trong thôn, thứ nhất tiết kiệm chi phí đỡ tốn kém. Thứ hai là con rất thích thôn Thanh Hà, không muốn lên thị trấn hay ra thành phố.”
Có lẽ cô là đứa con được đất đai ruộng đồng nuôi lớn, thích cuộc sống thôn quê bình yên thanh tĩnh, không mấy mặn mà với nhịp sống ồn ào nơi thành thị.
“Bên quốc lộ phía đông thôn, không phải có cái quán trà bỏ hoang sao? Con định thuê lại sửa sang thành tiệm cơm.”
“Cái quán trà bên quốc lộ ấy hả?” Lý Trường Quý lên tiếng.
“Chỗ đó được đấy, gần đường lớn xe cộ qua lại nhiều, dễ hút khách.”
“Cũng không biết phải tốn bao nhiêu tiền…” Viên Như Châu hơi do dự.
Lý Trường Quý: “Cái quán trà đó vốn là nhà đã bỏ không, thuê chắc cũng chỉ vài trăm thôi nhưng sửa sang thì…”
Viên Như Châu ngắt lời:
“Tạm thời không cần sửa sang gì nhiều, chỉ cần dọn dẹp lại một chút, làm cái bếp phía sau với chuẩn bị vài bộ bàn ghế là được.”
“Thế thì chắc cũng không tốn nhiều tiền.” Ngô Quế Phương phụ họa.
“Con tính một chút khả năng cần vài ngàn. Con muốn mượn hai người ít vốn.”
Ngô Quế Phương suy nghĩ một lúc cuối cùng nói:
“Vài ngàn thì dì có.” Bà quay sang nhìn Lý Trường Quý.
Lý Trường Quý vội vàng nói: “Có chứ.”
Hai người chẳng hề do dự, khiến Viên Như Châu trong lòng cảm động:
“Con cảm ơn hai người nhiều…”
“Ơn nghĩa gì, đều là người trong nhà cả.”
“Đúng rồi, đều là người một nhà, khách sáo làm gì.”
Thế là chuyện mở tiệm cơm đã quyết định xong.
Hôm sau, Lý Trường Quý khiêng cái cuốc từ phía đông thôn trở về:
“Châu Châu à, quán trà đó thuê một tháng chỉ có ba trăm thôi.”
Chủ nhà thấy ông định thuê quán trà này, sợ ông đổi ý nên hạ giá rất thấp, chỉ cần ba trăm một tháng.
Viên Như Châu đang luyện lực tay, gật đầu rồi hỏi:
“Trưa nay ăn món gì ạ? Để con nấu luôn, tiện thể tập thêm tay nghề.”
“Ăn gì cũng được.”
Đúng lúc này, Ngô Quế Phương xách rổ tiến vào nhà bếp:
“Châu Châu, dì mới hái được một ít nấm bào ngư trên núi, trưa nay làm món nấm đi.”
Trong tủ còn dư nửa miếng đậu hũ, Viên Như Châu trầm ngâm:
“Vậy trưa nay nấu món đậu hũ kho nấm bào ngư nhé.”