Sau hàng loạt công đoạn kiểm tra phức tạp và tỉ mỉ, cuối cùng họ cũng thuận lợi vào được bên trong căn cứ.

Một giọng nữ máy móc vang lên thông báo: “Chào mừng các bạn về nhà, căn cứ luôn ở đây chờ đợi.”

Lê Triều đáng tin cậy và vững vàng lái chiếc xe vừa được kéo đi khử trùng về. Du Phi Trần vừa cài dây an toàn vừa giải thích: “Khu vực này là vành ngoài của căn cứ, công hội thợ săn của chúng ta ở vòng trong. Lũ chó cậy gần nhà ban nãy chính là thế lực của đội hộ vệ căn cứ, sau này cứ tránh xa những người mặc đồng phục kiểu đó ra.”

Quý Tửu ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.”

Căn cứ bị chia cắt bởi bảy thế lực, mỗi thế lực đều có nơi chuyên dụng để kiểm tra và đóng dấu xác nhận dị năng. Tư Ân Viễn không hề suy nghĩ mà dẫn Quý Tửu thẳng đến công hội thợ săn để kiểm tra.

Những thợ săn ở lại công hội không đi làm nhiệm vụ đã sớm nghe tin Thủ lĩnh đi chuyến này mang về một người, thế nên những người thích hóng chuyện đều kéo hết tới đây, vây kín cổng chính đến mức nước chảy không lọt.

Thế nhưng, ngay giây đầu tiên người xuất hiện, tất cả bọn họ lại cực kỳ có trật tự mà tách ra, nhường một lối đi rộng rãi.

Trên tòa nhà cao lớn màu trắng, biểu tượng sư tử ngậm hoa là hình ảnh đại diện tiêu biểu nhất của công hội.

Quý Tửu mải mê ngắm nhìn con sư tử lớn kia, đến khi đi được vài bước về phía trước mới nhận ra mình đang bị rất nhiều người tò mò nhìn ngó. Tay cậu vẫn đang níu vạt áo Tư Ân Viễn, cứ thế rụt rè đi theo anh.

Vừa tới cửa đã bị một người phụ nữ cao ráo mặc váy liền màu đỏ, chân đi giày cao gót đen cao chót vót, dáng vẻ vội vã chạy tới chặn lại. Phượng Sơ Dao vẻ mặt đầy phấn khích, áp sát tới trước mặt họ: “Trời ạ! Đây là chị dâu của em sao!?”

Ngay cả Tư Ân Viễn cũng bị tiếng “chị dâu” này làm cho ngẩn người mất hai giây.

Quý Tửu cũng mơ màng chớp mắt, giống như một con thú nhỏ ngây thơ vô hại.

Phượng Sơ Dao không hề che giấu sự yêu thích của mình, cô làm một động tác Tây Thi ôm tim*: “Cậu ấy dễ thương quá!”

(*Tây Thi ôm tim: Điển cố chỉ vẻ đẹp yếu đuối, bệnh tật của Tây Thi khi ôm ngực vì đau tim cũng khiến người ta say mê.)

Du Phi Trần không dám nhìn sắc mặt đại ca, cậu ta vội vàng cắt ngang lời Phượng Sơ Dao: “Xuân Hoa, cô đừng gây rối nữa, đây là người mà bọn tôi cứu được trên đường.”

Phượng Sơ Dao tức đến mức suýt cởi giày cao gót ném vào mặt Du Phi Trần: “Không được gọi tôi bằng cái tên đó! Tôi đổi tên bốn năm rồi, bây giờ tôi tên Phượng! Sơ! Dao!”

Ba chữ cuối cùng nghiến răng nghiến lợi.

Du Phi Trần đáp lấy lệ: “Được rồi Xuân Hoa, biết rồi Xuân Hoa.”

Bên cạnh lập tức có thợ săn hóng chuyện vỗ tay: “Thế mà cũng nhịn được à? Đánh nó đi!”

“Ê đúng rồi! Đấm vào mặt nó!”

“Đệt, cẩn thận đừng làm người khác bị thương oan chứ!”

Cổng chính lập tức trở nên náo nhiệt. Tư Ân Viễn chẳng lấy làm lạ, dẫn Quý Tửu tránh xa khỏi hiện trường hỗn loạn.

Sâu bên trong công hội có một nhóm chuyên phụ trách hồ sơ dị năng. Người phụ trách kiểm tra dị năng là một hòa thượng đầu trọc, ông ta đứng dậy, vẻ mặt hiền hòa chào hỏi họ.

Quý Tửu tò mò nhìn cái đầu trọc lóc của ông ta, rồi lại liếc nhìn miếng chân giò biến dị gặm dở trên bàn ông ta.

Hòa thượng cực kỳ thẳng thắn: “Tục ngữ có câu, người xuất gia không nói dối, tôi là hòa thượng giả.”

Hai câu trước sau mâu thuẫn, Quý Tửu nghiêng đầu khó hiểu.

Tư Ân Viễn: “... Trong công hội có nhiều người kỳ quái lắm, gặp người nào quá kỳ lạ thì cứ mặc kệ là được.”

Hòa thượng bị nói là người kỳ quái vẫn cười tủm tỉm, ông ta lịch sự hỏi: “Có thể miêu tả sơ qua dị năng của cậu là gì không?”

Tư Ân Viễn tự nhiên đáp lời: “Cậu ấy có khả năng kháng độc với vật biến dị.”

Hòa thượng mới lạ liếc nhìn vị Thủ lĩnh trẻ tuổi vốn ít lời này, dùng giọng điệu cao siêu khó đoán nói: “Ngài có biết bây giờ ngài giống gì không?”

“Gì?”

Hòa thượng nói thật: “Giống phụ huynh đưa con đi khám bệnh, cứ khăng khăng tự mình giải thích với bác sĩ xem con đau ở đâu ấy.”

Tư Ân Viễn: ......

Chỉ trong mười phút ngắn ngủi đến công hội, mối quan hệ giữa anh và Quý Tửu trong miệng người khác đã từ ái muội chuyển thành cấm kỵ.

Hòa thượng không hề nghi ngờ lời của Tư Ân Viễn, ông ta chỉ có chút tiếc nuối.

Tưởng là có thể ghi nhận dị năng mới, không ngờ lại là một dị năng vô dụng chẳng mấy tác dụng. Tuy nhiên, ông ta vẫn tận tâm tận lực tìm ra một số vật biến dị có độc tính không đủ gây chết người để Quý Tửu nếm thử.

Đối mặt với những vật biến dị đã được rửa sạch sẽ, cắt thành miếng, hoàn toàn không nhìn ra hình dạng ban đầu này, Quý Tửu tiếp nhận rất tốt, ăn hết miếng này đến miếng khác.

Ăn xong cậu còn nhìn chằm chằm vào miếng chân giò gặm dở của hòa thượng.

Thực ra từ lúc bước vào cửa, sự chú ý của cậu đã đổ dồn vào nó rồi.

Tư Ân Viễn lấy thẻ của mình ra đưa cho cậu, giọng điệu nhàn nhạt: “Cầm thẻ tích điểm này đến căng tin công hội ăn cơm, có thể ăn được miếng chân giò to hơn.”

Ánh mắt Quý Tửu lập tức quay lại nhìn anh, vui vẻ cong mắt cười.

Đúng là chủ nhân của mình!

Hòa thượng mơ hồ cảm thấy mình vừa bị nhét cho một loại "cơm chó" vô hình nào đó. Sau khi xác nhận lại Quý Tửu không sao, ông ta liền đóng dấu ghi vào hồ sơ, tiện thể đưa cho cậu huy hiệu thuộc về công hội.

Ông ta cũng không hỏi Quý Tửu có muốn gia nhập công hội thợ săn không, nhìn bộ dạng bảo vệ con non này của Thủ lĩnh là biết chắc chắn sẽ thường xuyên mang theo bên mình rồi.

Còn về việc thiếu niên này trông yếu ớt không có sức chiến đấu, chẳng phải vẫn có thể đăng ký trở thành người nhà thợ săn trực thuộc công hội sao? Vẫn có rất nhiều người gia nhập Công hội Thợ săn nhưng không hề ra ngoài làm nhiệm vụ.

Quả nhiên, Tư Ân Viễn chỉ liếc nhìn chiếc huy hiệu được đưa tới chứ không nói gì.

Đến khi ghi nhận thông tin quan trọng cuối cùng, hòa thượng mới ngẩng đầu lên: “Đăng ký trở thành 「Người Khai Hoang」 hay 「Người Nhặt Rác」?”

Quý Tửu lại nghi hoặc nghiêng đầu, cậu không hiểu sự khác biệt giữa hai loại này.

Hòa thượng giải thích: “「Người Khai Hoang」 là chỉ những thợ săn chuyên phụ trách tiêu diệt vật biến dị, mở đường và thăm dò đường đi, các nhiệm vụ ngoại tuyến nguy hiểm trong công hội thường do họ đảm nhận. Địa điểm nhiệm vụ của 「Người Nhặt Rác」 thì thường bị giới hạn ở phía sau 「Người Khai Hoang」, phụ trách thu thập vật tư trong khu vực sau khi 「Người Khai Hoang」 đã dọn dẹp các mối nguy hiểm. Mặc dù trọng tâm khác nhau, nhưng đối với căn cứ mà nói, cả hai đều là anh hùng, là lực lượng chủ lực duy trì hoạt động của căn cứ cũng như phòng ngự vật biến dị từ sớm.” 

Chỉ là định nghĩa nhiệm vụ của hai bên khác nhau, nên rất ít khi được cùng ra ngoài làm nhiệm vụ.

Câu cuối cùng này ông ta không nói thẳng ra.

Tư Ân Viễn nhàn nhạt nói: “Sắp xếp cho cậu ấy thân phận 「Người Nhặt Rác」 là được rồi.”

Quý Tửu phồng má hỏi: “Anh là gì? Tôi muốn giống như anh.”

Một câu nói cực kỳ tùy hứng, mang theo chút ngây thơ không rành thế sự.

Trong đôi mắt phượng tựa yêu tăng của hòa thượng hiện lên vài phần ý cười như không cười: “Tôi bắt đầu tò mò rồi đấy, ngài nhặt được nhóc con lỗ mãng này từ đâu vậy?”

Tư Ân Viễn liếc nhìn ông ta cảnh cáo, hòa thượng làm biểu cảm ngậm miệng, niệm một câu “A Di Đà Phật”.

Sau khi rời khỏi nơi đăng ký, Tư Ân Viễn liền dẫn Quý Tửu đến căng tin công hội. Anh dừng lại ở cổng ra vào đông người qua lại: “Đi đi.”

Quý Tửu bối rối kéo kéo vạt áo anh: “Anh không đi cùng tôi sao?”

Giọng cậu vốn thuộc tông thiếu niên hơi mềm mại, nên lời nói ra dù chỉ là câu hỏi bình thường, nhưng trong tai người có ý nghe vào lại giống như đang làm nũng.

Chưa bao giờ được làm nũng một cách mềm mại như vậy, lời từ chối dứt khoát vốn định nói ra của Tư Ân Viễn lại xoay một vòng trong miệng rồi biến thành lời giải thích có phần cứng nhắc: “Vừa về còn rất nhiều việc chờ tôi xử lý, cậu cứ ăn trước đi.”

Quý Tửu không vui rồi. Chủ nhân ngốc nghếch đi lạc ba năm, bây giờ khó khăn lắm mới tìm lại được, cậu không muốn chủ nhân rời khỏi tầm mắt mình.

Mặc dù không nói gì, nhưng biểu cảm trên mặt cậu lại đơn giản dễ hiểu như một đứa trẻ đòi kẹo không được.

Tư Ân Viễn siết chặt rồi lại thả lỏng nắm tay. Anh không cần phải giải thích quá nhiều với thiếu niên này, giữa họ vốn dĩ không phải là mối quan hệ thân mật thực sự.

Thiếu niên này nhận nhầm anh thành người khác, nên mới nảy sinh tâm lý dựa dẫm không nên có.

Chỉ có vậy mà thôi.

Quý Tửu lén thả một luồng sương đen lên vạt áo anh, rồi mới ấm ức cúi đầu: “Được rồi, anh đi làm việc đi.”

Ngoài việc thả chút sương đen ra giám sát chủ nhân ra thì hoàn toàn là một cây cỏ nhà nuôi có tu dưỡng tốt.

Cậu trong lòng thầm vỗ tay tán thưởng cho mình.

Ngoan ngoãn hiểu chuyện, không quấy không khóc, ngoan đến mức khiến người ta đau lòng.

Tư Ân Viễn gật đầu, cố ép mình không nhìn cậu nữa, rồi xoay người bỏ đi.

Quý Tửu bị bỏ lại tại chỗ ngơ ngác chớp mắt. Giữa sự ồn ào của đám đông, cậu trông thật đơn độc và bất lực.

Vài giây sau, ngửi thấy mùi thơm, cậu mới từ từ quay sang quầy hàng bày rất nhiều món ăn, đôi mắt như chứa đựng vô số dải ngân hà, bắt đầu sáng lên từng chút một.

Nhiều đồ ăn ngon quá!

Sau tận thế, mặc dù phần lớn thực vật đều trở nên khó ăn, thậm chí có độc, nhưng loài người với bản năng ăn uống đã khắc sâu vào DNA vẫn nghiên cứu ra rất nhiều món ngon khác biệt. Họ không chỉ dùng nhà kính để trồng các loại động thực vật quý hiếm không bị biến dị, mà ngay cả vật biến dị cũng không bỏ qua. Những loài động thực vật có sức tấn công yếu và có bộ phận cơ thể ăn được đã được nuôi trồng hết lứa này đến lứa khác. Mặc dù chủng loại trở nên đơn điệu nhưng cách kết hợp lại trở nên đa dạng hơn.

Ví dụ như dâu tây hầm đậu nành, chân giò hầm sốt tương ăn kèm lá khoai lang...

Giá cả trên đó thực ra không hề rẻ, nhưng giá của dịch dinh dưỡng lại càng không thân thiện với người dân hơn. Ngay cả dịch dinh dưỡng dạng sệt không có mùi vị gì thì giá cũng rất cao. Nhiều người đành phải lựa chọn thử những món ăn mà chỉ nghe tên thôi đã thấy không muốn ăn này.

Quý Tửu bẻ ngón tay đếm số không trên thẻ tích điểm này, phát hiện ra dù có mua cả cái căng tin này thì cũng chỉ là muối bỏ bể, thế là cậu liền thả cửa ăn uống.

Tích điểm cần phải có cống hiến cho căn cứ mới nhận được, và bây giờ hệ thống tích điểm đã hoàn toàn thay thế tiền bạc. Chuỗi số không này của Tư Ân Viễn đều là do anh lập được công lao lớn cho căn cứ mà kiếm được, chiếc thẻ này đã sớm được nâng cấp thành thẻ tích điểm cấp cao nhất.

Toàn bộ căn cứ cũng chỉ có ba người sở hữu loại thẻ này. Hành động này của Tư Ân Viễn tương đương với một sự bảo hộ vô hình, tuyên bố chủ quyền với tất cả mọi người.

...

Tư Ân Viễn xoa xoa thái dương. Anh liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay màu xanh lam đậm, phát hiện ra đã hai tiếng trôi qua kể từ lúc anh bỏ Quý Tửu lại.

Không biết cậu ta còn ngoan ngoãn ở trong công hội không, có bị ai bắt nạt không.

Dù sao trông cậu ta yếu ớt bất lực như vậy, ai đến cũng có thể bắt nạt cậu ta.

Phát hiện mình lại đang nghĩ đến cậu, Tư Ân Viễn mím môi xuống. Anh không nên bị bất kỳ ai chi phối cảm xúc, cứ vô tư không vướng bận như trước đây mới đúng.

Anh sẽ tranh thủ bảo Hồ Nhãn đến kiểm tra não bộ cho thiếu niên này. Đợi đến khi cậu biết anh không phải người trong ký ức của cậu thì sẽ chủ động rời xa anh.

Họ không nên có quá nhiều ràng buộc, như vậy không tốt cho cả hai.

Cho nên lúc đó anh mới trực tiếp bỏ đi như vậy. Hòa thượng nói đúng, anh bây giờ đúng là giống một vị phụ huynh phiền phức.

Nhưng thiếu niên này bám anh như vậy, lúc đó anh bỏ đi có phải hơi dứt khoát quá không, chắc cậu ta sẽ buồn lắm nhỉ.

Đến khi Tư Ân Viễn hoàn hồn lại lần nữa, anh đã đang trên đường đi đến căng tin, hơn nữa bước chân còn vội vã hơn lúc rời đi.

Còn chưa đến căng tin đã nghe thấy tiếng reo hò ầm ĩ từ bên trong vọng ra.

Ồn ào náo nhiệt, còn kèm theo cả tiếng bát đũa va chạm.

Trong công hội gần như toàn là đàn ông máu nóng, cho nên chỉ cần có người đánh nhau là sẽ có người hò hét cổ vũ. Mặt Tư Ân Viễn lập tức sa sầm lại.

Ở góc trong cùng của căng tin, người vây ba lớp trong ba lớp ngoài, họ đang vây quanh một thiếu niên có ngoại hình xuất chúng và một người đàn ông thô kệch có nắm đấm to như bao cát, kích động hét lớn điều gì đó.

“Tam Mãng! Mày lại bị một đứa nhóc thế này vượt mặt à?!”

“Trâu bò đấy anh bạn!”

“Mấy người đang làm gì vậy?”

Giọng nói lạnh lùng của Tư Ân Viễn vừa vang lên, tất cả mọi người có mặt như bị nhấn nút tạm dừng, ai nấy đều co rúm như chim cút không dám hó hé, ào ào tản ra hết, để lộ hai người đang bị vây quanh.

Cảnh tượng bắt nạt trong tưởng tượng không xuất hiện. Miệng Quý Tửu nhét đầy đồ ăn phồng lên như chuột hamster, cậu ngẩng đầu lên: “Ừm?”

Bên cạnh cậu là Tam Mãng, người to con nhất trong công hội. Anh ta thấy Tư Ân Viễn như thấy cứu tinh, đôi tai sói mềm mại trên đầu dựng lên, kêu "ngao ngao" một tiếng: “Đội trưởng Tư, anh nhặt được nhóc quái vật nhỏ này từ đâu vậy, lại còn ăn khỏe hơn cả tôi!”

Anh ta lại xua tay về phía Quý Tửu: “Không được rồi, tôi thật sự ăn không nổi nữa, ăn nữa là nôn mất, cậu thắng rồi.”

Chiếc đuôi sói lớn sau lưng cũng cụp xuống, trông thực sự khó chịu.

Lúc này Tư Ân Viễn mới chú ý thấy chỗ họ có rất nhiều chồng đĩa cao ngất, đồ ăn bên trong đã được ăn sạch sẽ.

Tam Mãng là dị năng giả thú hóa, hướng thú hóa cũng là loài sói đơn độc có sức tấn công rất mạnh, cho nên bình thường anh ta ăn rất nhiều, chuyện này cũng không phải bí mật gì trong công hội.

Không ngờ Quý Tửu lại còn ăn khỏe hơn cả “Vua Dạ Dày” như anh ta.

Tư Ân Viễn: ......

Lần đầu tiên anh thấy may mắn vì mình kiếm được nhiều điểm như vậy, ít nhất cũng có thể nuôi nổi một Quý Tửu yếu ớt mỏng manh nhưng rất biết ăn này.

(Lời tác giả)

Đội trưởng Tư: Rời xa tôi, chắc cậu ấy buồn lắm nhỉ.

Quý Tửu: Buồn đến mức ăn thêm mười bát cơm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play