Không biết qua bao lâu, tiếng mưa bụi quất vào mu bàn tay và mặt cũng không còn nữa.
Hạ Chúc đưa tay từ trên mặt hạ xuống, trên lông mi vẫn còn vương giọt nước, cô chớp chớp mắt, xuyên qua màn hơi nước trước mắt nhìn thấy một cái bóng in trên mặt đất.
Cao ráo, trong ánh sáng mơ hồ không rõ càng thêm khắc sâu.
Cô khóc đến thở không ra hơi, mờ mịt ngẩng đầu lên, lọt vào tầm mắt chính là một người đang che dù bên trên đầu cô.
Áo sơ mi màu đen, áo vest vắt trên khuỷu tay bên kia, ngũ quan như điêu khắc, sắc nét, lạnh lùng, khí chất mát lạnh, trong bóng đêm lúc này lại càng rõ rệt.
So với mấy ngày trước gặp nhau trong thang máy, lần này anh ăn mặc tùy ý hơn một chút.
Tiếng còi xe chói tai vang lên sau lưng anh, ngay sau đó là tiếng bánh xe ma sát với mặt đường nhựa, mấy chiếc xe liên tiếp lướt qua ngã tư trong làn nước mưa, đèn xanh đã sáng.
Hạ Chúc mờ mịt sững sờ, nước mắt vẫn còn treo nơi sống mũi.
Người đàn ông trước mặt một tay căng cây dù đen che mưa, giữa mày hơi nhíu lại, nói: “Lại khóc.”
Anh liếc mắt nhìn chiếc điện thoại bị cô vứt trên mặt đất, thoáng một cái, rồi ánh mắt lại trở về.
Sau một thoáng trầm mặc ngắn ngủi, Hạ Chúc nghe thấy anh hỏi: “Muốn thử với tôi không?”
_____
Hai mươi phút sau, Hạ Chúc ngồi trên ghế ở khu vực ăn trong nhà Chu Tư Dương, đầu óc trống rỗng.
Chỗ này cách Trung Ninh không xa, chỉ vài phút đi xe, chắc là nơi Chu Tư Dương ở khi đi làm thường ngày.
Trung tâm thành phố đất đai đắt đỏ, hơn bốn trăm mét vuông ở tầng cao, cửa sổ sát đất bên sườn phòng khách đan xen ánh sáng đèn neon muôn màu giữa bầu trời đêm đen kịt.
Lúc bước vào, cô không dám nhìn nhiều, chỉ cảm thấy phong cách trang trí đen trắng xám cũng giống như tưởng tượng.
Hạ Chúc hơi cúi đầu, móc ra tờ khăn giấy vừa dùng trong tay.
Phòng khách yên tĩnh, chủ nhân căn hộ đang nghe điện thoại ngoài ban công cách đó không xa, phòng cách âm tốt, cô chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ sau lớp kính mờ, không nghe được tiếng nói của người kia.
Hạ Chúc nhìn chằm chằm bóng dáng đó vài giây, vóc người cao gầy, một khuỷu tay đơn độc chống trên lan can trước mặt, chỉ cần một bóng dáng không rõ nét như thế, cũng đủ hút trọn ánh nhìn của người khác.
Cô thu ánh mắt lại, cúi đầu, nhìn vào lòng bàn tay.
Căn hộ yên ắng, trên tường treo đồng hồ, kim giây mỗi lần dịch chuyển đều phát ra tiếng “cùm cụp”.
Từ lúc theo Chu Tư Dương trở về đến giờ đã trôi qua một lúc, tinh thần cô cũng dần bình ổn lại, không còn ngốc nghếch như lúc ngồi xổm bên đường khóc nữa. Lúc này, cô ngẩng đầu rút một tờ khăn giấy trên bàn ăn, lau mũi.
Màn hình điện thoại sáng lên khi bị cô cầm trong tay, cô hít mũi, nghe máy.
“Hợp đồng kết hôn? Cậu không đang đùa tớ đấy chứ?” Giọng của Lâm Nhiễm vang lên.
Vài phút trước, khi còn ngồi trên xe, Lâm Nhiễm gọi điện nhưng bị ngắt máy, lúc đó cô còn đang nói chuyện với Chu Tư Dương, tiện tay trả lời một tin nhắn, giải thích sơ qua tình hình.
Giọng bên tai nghe không lớn, nhưng trong phòng quá yên tĩnh, Hạ Chúc sợ bị nghe thấy, theo bản năng liếc nhìn ra ban công, rồi cúi đầu nhỏ giọng đính chính: “Tớ vẫn chưa đồng ý, chỉ là…”
Lâm Nhiễm ngắt lời: “Chỉ là cái gì? Cậu đã theo anh ta về nhà rồi, đầu óc có tỉnh táo không vậy? Lỡ anh ta lừa cậu thì sao!”
Hạ Chúc chạm nhẹ vào chóp mũi, giọng khản đặc sau khi khóc: “Không thể nào đâu…”
Có thể lừa gì chứ? Lừa tiền lừa sắc à?
Nói về tiền, cô làm thuê 500 năm không ăn không uống cũng không bằng dòng tiền một ngày của Trung Ninh.
Nói về sắc... Cô ngẩng đầu, nhìn về phía cửa kính thủy tinh đối diện.
Chỗ này ánh sáng rõ ràng, trên cửa in bóng dáng của cô, có thể nhìn ra ngũ quan thanh tú, dung mạo dịu dàng, là một mỹ nữ, nhưng vì vừa khóc xong, tóc tai rối bời – giống như…nữ quỷ.
Nếu là vì sắc, Chu Tư Dương lừa cô chẳng bằng lừa chính mình.
Hạ Chúc thở nhẹ một hơi, lại cúi đầu, nghe thấy Lâm Nhiễm hỏi: “Anh ta nói chuyện kết hôn kiểu gì với cậu?”
“Chỉ là…” Hạ Chúc dùng ngón trỏ ấn lên mặt bàn, nhẹ nhàng miết.
Vừa rồi trên xe, thời gian gấp gáp, Chu Tư Dương còn nhận một cuộc điện thoại trên đường, chỉ nói sơ vài câu.
Hiệp ước kéo dài nửa năm, kết thúc sẽ đưa cô một căn hộ cùng ba trăm vạn, điều kiện là phối hợp với anh ta diễn kịch trước mặt người nhà. Không cần ở chung, mỗi cuối tuần cùng anh ta về nhà ăn một bữa cơm, nếu có hoạt động gì khác sẽ thông báo sau.
Tất nhiên, trong thời gian rảnh của anh ta, cũng có thể phối hợp giúp cô đối phó với người nhà cô.
“Vậy là cậu đồng ý rồi? Chỉ mười phút, tớ đi WC một cái, quay lại thì cậu bảo muốn kết hôn?” Lâm Nhiễm không thể tin nổi, “Hai người ai đầu óc chập mạch vậy?”
“Không biết nữa…”
Hạ Chúc nắm lấy sợi tua rua bên mép khăn trải bàn, có chút bối rối. Cô cũng không hiểu vì sao mình lại đi theo Chu Tư Dương tới đây.
Giữa đêm khuya thế này, lại tới nhà một người đàn ông độc thân. Cô ngẩng đầu, lần nữa nhìn về phía ban công cách đó không xa.
Lâm Nhiễm nói không sai, cô không chỉ đầu óc ngu ngốc mà còn to gan lớn mật.
“Nhưng mà một căn hộ ở trung tâm thành phố,” cô có chút dao động, “Ngay cạnh Trung Ninh, sau này đi làm về không cần mất cả tiếng đồng hồ nữa.”
“…”
Lâm Nhiễm biết ngay là cái căn hộ kia làm cho Hạ Chúc lú lẫn.
“Nhưng mà, cái anh gì đó,” Lâm Nhiễm đã quên tên Chu Tư Dương, “Lúc đầu cậu định vào Trung Ninh chẳng phải cũng vì anh ta sao, bảo là trụ cột ngành, cậu thần tượng anh ta.”
Hạ Chúc thu lại ánh mắt, nhớ lại một chút, đúng là có chuyện như vậy.
Cô học chính quy tại một trường hàng đầu trong nước, năm cuối tìm chỗ thực tập đã chọn Trung Ninh, sau khi đọc lý lịch người sáng lập thì chỉ biết sùng bái.
“Vậy cậu không biết mặt anh ta sao?” Lâm Nhiễm hỏi.
Hạ Chúc thất vọng: “Tớ chỉ thấy người đó rất lợi hại, đâu có nhìn mặt mũi, kiếm đâu ra ảnh.”
Hơn nữa, truyền thông đánh giá Chu Tư Dương là lạnh nhạt, bạc tình, khó tiếp cận, trên mạng rất hiếm có ảnh của anh ta.
Về sau vào được Trung Ninh rồi, cô cũng dần nhận ra sự khác biệt giữa tầng đáy xã hội và những người đứng đầu kim tự tháp, nên cũng dần dần quên luôn cái người sáng lập Trung Ninh kia.
Cho nên, đúng là thật sự không biết Chu Tư Dương trông như thế nào.
Hai người lại nói thêm vài câu.
“Thôi được rồi,” Lâm Nhiễm sắp xếp lại tài liệu trong tay, nhắc nhở, “Số điện báo nguy là 110, phím tắt khẩn cấp số 2 trên điện thoại của cậu là số của tớ, nếu có chuyện thì gọi cảnh sát trước, rồi gọi cho tớ.”
“…Ừ.”
Cuộc gọi kết thúc, Hạ Chúc thở dài một tiếng, cúi đầu, tiếp tục ngồi ủ rũ.
____
Mà bên kia, cuộc trò chuyện của Chu Tư Dương cũng sắp kết thúc.
Trong điện thoại là bạn thân Trình Dục Phi gọi lại cho anh: “Cúp máy nhanh như vậy làm gì, chính sự nói xong rồi thì tán gẫu chút việc riêng, lão Tam bảo cuối tuần này chúng ta…”
“Ngày mai nói, bây giờ có việc.”
Trình Dục Phi không tin: “Nửa đêm mười hai giờ, mày có thể có việc gì chứ, mày cái người này mà lại có sinh hoạt ban đêm hả.”
Ba mươi tuổi, thanh tâm quả dục, giống như một hòa thượng, bình thường gọi đi bar, anh ta cũng chê mấy cô gái dính vào người là phiền.
“Mày cả đời này cứ sống với công việc đi.” Trình Dục Phi nói, “Cô Chu còn trông mày kết hôn để báo cáo kết quả với ba mẹ mày đấy, cưới đi, cưới được thì tao đem đầu chặt xuống, ngày mai gửi qua cho mày luôn.”
Chu Tư Dương “ừ” một tiếng, xoay cái bật lửa trong tay: “Bây giờ đi xem trong bếp dao nào dùng tốt, tao đợi chuyển phát nhanh của mày.”
“Cái quái gì vậy?” Hắn đổi đề tài quá nhanh, Trình Dục Phi không theo kịp.
Chu Tư Dương lười giải thích, cũng mặc kệ Trình Dục Phi còn muốn nói gì, liền lấy điện thoại từ tai xuống, cúp máy.
Ấn tắt màn hình, bật lửa xoay trong tay một chút, tay phải duỗi ra sau, khuỷu tay chống lên lan can ban công, lại ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua cửa kính, dừng lại ở nhà ăn cách vài mét.
Người đang ngồi trên ghế bên bàn ăn, cúi đầu như cà tím phơi sương.
Chu Tư Dương nhìn chằm chằm vài giây, hiếm khi cười một tiếng.
Đúng là quá đáng thật.
Chờ đèn đỏ ba phút, nhặt được một cô gái mang về.
Anh nhét điện thoại vào túi, đứng dậy, đẩy cửa ban công bước vào.
Hạ Chúc đang đếm cừu đến con thứ 342, thì nghe thấy ghế đối diện bị kéo ra.
Cô ngẩng đầu, thấy người đàn ông ngồi xuống đối diện mình.
Áo sơ mi màu xám, tay áo một bên được xắn lên đến cổ tay, dây đồng hồ bằng da màu đen, mặt đồng hồ màu bạc, không có bất kỳ chi tiết nào xa hoa phô trương, nhưng vừa nhìn đã biết giá không hề rẻ.
Cô sờ lên mặt ngoài túi tote của mình, trong lòng vẫn còn cảm giác như mộng trong tỉnh, không chân thực.
Tiếp theo nghe thấy người đối diện gõ gõ lên bàn: “Khóc xong rồi?”
Hạ Chúc dùng bàn tay lau mặt, gật đầu.
“Vậy thì nói chuyện kết hôn.” Đối phương nhẹ nhàng ném điện thoại lên bàn, nói như thế.