Chương 36: Phó bản hào môn (17, 18)

Tác giả: Mặc Thủy Tâm

Mộc Cẩm thấy vậy chớp chớp mắt nhìn sang Lãnh Tiêu, thấy đối phương khí tràng hoàn toàn bùng nổ, không khỏi hai mắt tỏa sáng. Xem ra thế này, hay là người yêu muốn vạch trần thân phận ẩn giấu của mình rồi?

Nhìn tiểu gia hỏa bên cạnh trong mắt không hề có nghi ngờ, chỉ có sự ngưỡng mộ thuần túy, sự tin tưởng toàn tâm toàn ý này khiến Lãnh Tiêu cong cong khóe môi, nắm tay đối phương không buông ra nữa.

Hai người gần như là màn cuối cùng lên sân khấu, dáng vẻ lại đều vô cùng xuất sắc, tự nhiên thu hút không ít ánh mắt. Lãnh Tiêu cao lớn khí phách, Mộc Cẩm bên cạnh nhỏ nhắn tinh xảo, đứng chung một chỗ hài hòa lạ thường.

Đặc biệt là bọn họ còn mặc lễ phục cùng kiểu dáng, tay trong tay, khi nhìn nhau trong mắt đều là tình yêu không giấu giếm, rất dễ dàng bị người khác nhận ra là một đôi.

Mọi người sôi nổi suy đoán, hai người bạn đời thu hút sự chú ý này rốt cuộc là ai. Lãnh Tiêu tuy là gia chủ Lãnh gia, nhưng trước nay chưa từng lộ diện, còn Mộc Cẩm cũng là lần đầu xuất hiện trong trường hợp như vậy, tự nhiên không ai nhận ra họ.

Mà giờ phút này, Mộc Nhã Cầm đang bận rộn giao tiếp, nữ chủ đối với những trường hợp như vậy hoàn toàn thành thạo. Trang Hoằng Văn bên cạnh tuy là lần đầu tiên tham dự trường hợp này, nhưng cũng biểu hiện không tệ.

Tuy rằng chàng thanh niên đối diện nữ thần khó tránh khỏi có chút khẩn trương, nhưng đối mặt với những người khác lại thần kinh thô kệch lạ thường. Chẳng hề để ý nơi này khắp nơi đều là các ông lớn thương nghiệp, cũng không hề có chút lo lắng tâm lý nào, mỉm cười ứng đối mọi người, ngược lại có vẻ thập phần thong dong.

Đặc biệt là bên cạnh hắn đi theo vẫn là một nữ tinh anh có tiếng trong giới kinh doanh, tuổi còn trẻ nhưng thủ đoạn mạnh mẽ, dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ của người nắm quyền Mộc gia.

Một đóa hoa cao lãnh khó hái như vậy mà lại đối xử dịu dàng với hắn, điều này khiến rất nhiều người không khỏi suy đoán, có lẽ Trang Hoằng Văn là con trai của một ông lớn tập đoàn tài chính nào đó, hoặc có một bối cảnh gì đó mà họ không hiểu biết.

Đại sảnh yến hội người đến không ít, cho nên Mộc Cẩm và Lãnh Tiêu tuy thu hút ánh mắt, nhưng cũng không đến nỗi gây ra náo động gì. Bất quá Mộc Nhã Cầm, người luôn để ý đến cửa ra vào ở gần đó, lại rất nhanh chú ý đến Mộc Cẩm.

Nhìn thấy dáng vẻ hoàn mỹ của em trai, Mộc Nhã Cầm trong lòng vui vẻ, tuy rằng để ý đến việc hắn và Lãnh Tiêu mặc lễ phục cùng kiểu dáng cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng vẫn vội vàng kéo Trang Hoằng Văn bên cạnh muốn qua chào đón Mộc Cẩm.

Ai ngờ vừa đi được hai bước, liền bị người chặn đường. Tạ Bác Duyên, người đã lâu không xuất hiện, thế nhưng đột nhiên xuất hiện.

Tạ Bác Duyên nhìn nữ chủ với vẻ mặt kinh ngạc vui mừng, cười nói với Mộc Nhã Cầm: “Nhã Cầm, em cũng đến!”

Mộc Nhã Cầm nhìn thấy Tạ Bác Duyên thì hơi kinh ngạc, rốt cuộc chuyện trước kia ầm ĩ như vậy, Tạ gia dường như rất thất vọng về Tạ Bác Duyên. Còn có tin đồn Tạ Bác Duyên thất thế như vậy, nhất định sẽ không gượng dậy nổi.

Mấy ngày nay đối phương đều mai danh ẩn tích, Mộc Nhã Cầm gần như đã quên người này. Nhưng không ngờ, một buổi tiệc thương nghiệp quan trọng như vậy, Tạ gia lại để Tạ Bác Duyên đại diện tham gia, có thể thấy được hắn cũng không túng quẫn như lời đồn.

Bất quá rốt cuộc là nguyên nhân gì mà đối phương có thể khiến Tạ gia, vốn luôn coi trọng danh tiếng, nhả ra thì không thể hiểu hết.

Không muốn dây dưa quá nhiều với người đàn ông này, Mộc Nhã Cầm chỉ lễ phép gật đầu với Tạ Bác Duyên, rồi muốn tránh đi đối phương.

Ai ngờ Tạ Bác Duyên lại không chịu bỏ qua, vẫn chặn trước mặt Mộc Nhã Cầm nói: “Nhã Cầm, lâu như vậy không gặp sao không ở lại ôn chuyện với anh, anh vẫn luôn rất nhớ em.”

“Đúng rồi, gần đây bên Tạ gia đang hoạt động việc kinh doanh ở cảng đã giao cho anh phụ trách, không biết Mộc gia có hứng thú hợp tác cùng nhau không?”

Tạ gia tài lực hùng hậu, quan hệ rộng rãi, không ngờ cũng bắt đầu chạm đến việc kinh doanh cảng. Ai cũng biết, việc kinh doanh này nghe thôi đã là một miếng mỡ béo bở.

Mộc Nhã Cầm tự nhiên biết nếu thật sự có thể chia một chén canh thì Mộc gia chắc chắn sẽ có một khoản thu khổng lồ, nhưng Tạ Bác Duyên lại có lòng dạ Tư Mã Chiêu với cô.

Cô không muốn nuôi hổ trong nhà, liền dứt khoát thân mật khoác tay Trang Hoằng Văn, mỉm cười với Tạ Bác Duyên nói: “Mộc gia gia đình bình thường, việc kinh doanh cảng lớn như vậy thì thôi vậy. Ngại quá, tuy rằng tôi cũng rất muốn ôn chuyện với ngài, nhưng rốt cuộc bạn trai tôi rất hay ghen, tôi không muốn anh ấy hiểu lầm gì cả.”

Tạ Bác Duyên nghe vậy, lúc này mới nhìn về phía Trang Hoằng Văn bên cạnh. Trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, giống như mới phát hiện bên cạnh còn đứng một người vậy, nói với Trang Hoằng Văn: “Xin lỗi, giờ mới nhìn thấy cậu. Vị tiên sinh này không biết xưng hô thế nào?”

Chàng thanh niên liếc mắt một cái liền nhìn ra Tạ Bác Duyên không có ý tốt với nữ chủ, liền trực tiếp che trước người Mộc Nhã Cầm, lạnh nhạt nói: “Trang Hoằng Văn.”

Dứt lời liền muốn kéo Mộc Nhã Cầm rời đi, nhưng Tạ Bác Duyên tựa như cao dán chó, lại cười tủm tỉm ngăn cản họ, tiếp tục nói: “Trang Hoằng Văn? Tôi chưa từng nghe qua dòng dõi lâu đời nào họ Trang cả.”

Trang Hoằng Văn nghe vậy nhíu nhíu mày, cũng không muốn phản ứng với người đàn ông trước mặt này. Nhưng đối phương lại tự nói: “Nhã Cầm, em biết lòng thành của anh đối với em. Tuy rằng trước đây trên mạng có một số tin đồn không hay về anh, nhưng thực tế thì đó không phải sự thật, anh đã giữ mình trong sạch kể từ khi thích em.”

Nói đến đây, ánh mắt Tạ Bác Duyên nhìn về phía nữ chủ tràn đầy ái muội, tiếp tục nói: “Huống hồ, nếu muốn Mộc Thức phát triển lớn mạnh hơn nữa, liên hôn mới là lựa chọn tốt nhất. Nhã Cầm, em thấy thế nào?”

“Tôi thấy chẳng ra gì.” Trang Hoằng Văn, người nãy giờ bị xem nhẹ, đột nhiên lên tiếng. Vốn dĩ không muốn dây dưa với kẻ ăn chơi trác táng này, nhưng đối phương dùng ánh mắt ghê tởm như vậy nhìn nữ thần của mình, hắn sao có thể nhẫn nhịn.

Vòng tay ôm lấy eo Mộc Nhã Cầm, ánh mắt chàng thanh niên lạnh băng, ngữ khí trịnh trọng nói với Tạ Bác Duyên: “Năng lực của Nhã Cầm không cần phải đổi lấy thứ cô ấy muốn bằng hôn nhân. Cho dù có, tôi cũng sẽ cho cô ấy!”

Nghĩ đến gia sản của mình còn chưa đủ để giúp nữ chủ vực dậy toàn bộ Mộc gia, chàng thanh niên trong lòng có chút buồn bực, nhưng rất nhanh lại trào dâng ý chí chiến đấu. Một ngày nào đó, hắn sẽ xứng đôi với nữ thần trong lòng mình.

Nhưng Mộc Nhã Cầm nghe Trang Hoằng Văn nói lại cảm thấy thập phần vừa lòng, cô độc vực dậy Mộc gia nhiều năm như vậy, điều cô mong đợi nhất chính là sự khẳng định năng lực của mình từ người khác.

Đặc biệt là thái độ nghiêm túc bảo vệ cô của chàng thanh niên, cùng với ngọn lửa cháy bỏng trong mắt hắn, mạc danh khiến nữ chủ có một cảm giác xúc động.

“Tôi cũng cảm thấy anh rể nói không sai.” Giọng nói trong trẻo vang lên, khiến nam chủ đang định nói tiếp sững lại một chớp mắt, quay đầu lại mới chú ý thấy phía sau thế nhưng đã đứng một chàng thanh niên.

Nhìn kỹ lại phát hiện người nọ dáng vẻ dị thường đáng yêu, một đôi mắt mèo to tròn đang nhìn mình. Môi hơi hơi nhếch lên, lộ ra một chút ý cười, trên má còn có hai lúm đồng tiền nhợt nhạt, tự mang hơi thở ngọt ngào.

Mà Mộc Nhã Cầm, người từ trước đến nay khí chất lạnh nhạt, nhìn thấy chàng thanh niên thế nhưng lập tức vẻ mặt vui sướng đi qua, còn đối với hắn thập phần ôn nhu gọi một tiếng: “Tiểu Cẩm.”

Mộc Cẩm nghe vậy gật gật đầu, thân mật cười với nữ chủ, nói: “Tỷ tỷ thấy em liền vui vẻ như vậy sao?”

“Kia đương nhiên, tỷ tỷ thấy em còn vui hơn thấy ai hết.” Nữ chủ nghe Mộc Cẩm trêu chọc mình, chỉ cảm thấy vui mừng. Em trai cô thật sự đã khá hơn nhiều, trước mặt bao nhiêu người cũng không hề hoảng sợ, rạng rỡ như ánh mặt trời.

Chớp chớp mắt, che giấu lệ ý nơi khóe mắt, không ai có thể so Mộc Nhã Cầm vui mừng hơn vì trạng thái hiện tại của Mộc Cẩm.

“Ô…… Tiểu Cẩm, em tới rồi.” Trang Hoằng Văn bên cạnh cũng cười chào đón, hiển nhiên rất quen thuộc với Mộc Cẩm. Đặc biệt là với câu “anh rể” của Mộc Cẩm, chàng thanh niên cảm thấy thập phần hưởng thụ.

Nghe Mộc Cẩm thế nhưng gọi Mộc Nhã Cầm là tỷ tỷ, Tạ Bác Duyên mới bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai người này chính là em trai nữ chủ, hình như tên là Mộc Cẩm.

Hắn trước kia cũng nghe nói đối phương có một người em trai, nhưng từ trước đến nay nghe được đều nói đối phương mắc bệnh tự kỷ, không thể tùy tiện gặp người. Nhưng hôm nay vừa thấy, dường như lời đồn không đáng tin.

Tuy nói dáng vẻ không giống tỷ tỷ thanh lãnh tuyệt diễm, nhưng Mộc Cẩm lại càng dễ khiến người sinh hảo cảm. Ngọt ngào mềm mại, khiến người hận không thể ôm vào lòng.

Mà lần này Tạ Bác Duyên tìm đến Mộc Nhã Cầm, hoàn toàn không chỉ vì vẻ đẹp của đối phương. Nếu như ngày xưa hắn còn có chút phong hoa tuyết nguyệt, thì lần này, lại thật sự muốn cưới nữ chủ về nhà.

Tạ Bác Duyên gần đây sống không mấy tốt đẹp, hao hết tâm lực, dùng không ít thủ đoạn mới khiến những đối thủ cạnh tranh của mình liên tục mắc sai lầm. Lại vất vả lấy lòng được người lớn trong nhà, hơn nữa thề thốt sẽ hối cải, mới rốt cuộc xoay chuyển được cục diện xấu hổ trước đó.

Nhưng, lão gia tử cũng hạ lệnh tử, bảo hắn nhanh chóng cưới một người vợ hiền đức về, tốt nhất là có thể giúp đỡ sự nghiệp của hắn.

Tự nhiên mà vậy, Tạ Bác Duyên lập tức nghĩ đến Mộc Nhã Cầm.

Tuy rằng liên hôn với con gái của các gia tộc khác cũng là một lựa chọn không tồi, nhưng Tạ gia tung hoành nhiều năm như vậy, Tạ Bác Duyên cũng không phải là tổng tài bù nhìn, tự nhiên biết giá trị của Mộc Nhã Cầm không chỉ thể hiện ở thân phận của cô.

Từ khi Mộc gia đến tay Mộc Nhã Cầm, có thể nói là có bước tiến vượt bậc. Trong số những phụ nữ cùng tuổi trong giới kinh doanh, Mộc Nhã Cầm không nghi ngờ là người xuất sắc nhất. Hơn nữa cô can đảm cẩn trọng, đầu tư vào rất nhiều ngành nghề, tầm nhìn như vậy đa số đàn ông khó có thể sánh bằng.

Nghĩ đến Mộc Nhã Cầm không chỉ xinh đẹp mà còn năng lực siêu quần, một người phụ nữ như vậy nếu có thể cưới về nhà, chẳng phải là vẹn cả đôi đường. Đến lúc đó không chỉ có thể mượn cơ hội nuốt trọn miếng mỡ béo Mộc gia, mà Mộc Nhã Cầm cũng sẽ trở thành trợ lực lớn nhất của hắn.

Chẳng qua, bản thân hắn trước đây tuy hao tâm tổn trí theo đuổi đối phương, nhưng người phụ nữ này vẫn mềm cứng không chịu. Vì vậy vừa rồi hắn mới đưa ra đề nghị liên hôn, cảm thấy lợi ích có lẽ sẽ dễ lay động đối phương hơn.

Vốn định muốn nói chuyện tử tế với Mộc Nhã Cầm, ai ngờ không chỉ có gã họ Trang kia gây khó dễ, mà giờ cái tên nhóc này cũng tới phụ họa.

Bất quá, nghe nói Mộc Nhã Cầm coi trọng nhất chính là người em trai duy nhất của mình, dáng vẻ đối phương lại rất dễ thương, nam chủ đối với Mộc Cẩm vẫn giữ thái độ ôn hòa hơn. Mỉm cười nói: “Đây là chuyện của người lớn, nhóc con, có phải em cố ý đến tiệc rượu tìm tỷ tỷ không?”

Nghe giọng điệu dỗ trẻ con của nam chủ, Mộc Cẩm thầm nghĩ trong đầu hai chữ to đùng: “thiểu năng trí tuệ”.

Mộc Nhã Cầm bên cạnh lại vô cùng kiêu hãnh nói: “Xin lỗi, quên giới thiệu, Tiểu Cẩm không đi cùng tôi, em ấy cũng nhận được lời mời của thương hội lần này.”

Lời Mộc Nhã Cầm vừa dứt, vẻ mặt Tạ Bác Duyên không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, bởi vì ai cũng biết, thư mời của thương hội lần này rốt cuộc đại diện cho điều gì.

Trừ phi là gia tộc thế phiệt, nếu không, những người khác có thể được mời tham dự thương hội lần này chắc chắn đều là những tinh anh trong giới. Vội vàng mở miệng dò hỏi thân phận Mộc Cẩm, khi biết được Mộc Cẩm chính là “Dương Xỉ” đang nổi như cồn trên mạng, nam chủ càng thêm kinh hãi.

Nhân vật “Dương Xỉ”, Tạ Bác Duyên đương nhiên đã nghe qua. Tạ gia cũng có đầu tư vào nền tảng trực tuyến, chỉ là mới bắt đầu thử nghiệm. Khi hoạt động muốn tìm đội ngũ hỗ trợ cũng từng muốn tìm đội ngũ “Dương Xỉ” nổi tiếng nhất giúp đỡ, ai ngờ đối phương lại từ chối họ.

Giờ nghĩ lại, Mộc Cẩm thế nhưng chính là “Dương Xỉ”, mà Mộc Nhã Cầm lại là chị gái cậu ta, rất có thể Mộc Nhã Cầm cố ý không cho Mộc Cẩm nhận mối làm ăn của mình.

Liên tưởng đến việc ảnh nóng của mình đột nhiên bị phơi bày trước đó, nếu lúc ấy bên cạnh mình có một cao thủ như vậy, thì chuyện này đâu đến nỗi bị đẩy đến mức đó.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Tạ Bác Duyên nhìn Mộc Cẩm mang theo chút khác thường. Nhớ lại vẻ lạnh nhạt của Mộc Nhã Cầm từ trước đến nay, lại nhìn Mộc Cẩm bên cạnh có vẻ mềm mại ngọt ngào, càng cảm thấy chàng thanh niên này cho người ta cảm giác khó tả.

Tạ Bác Duyên từ trước đến nay đều qua lại với cả nam lẫn nữ, giờ biết được năng lực của Mộc Cẩm, càng nảy sinh chút ý đồ khác.

Hắn cảm thấy nếu Mộc Cẩm là một thiên tài khó có được, bản thân lại có quyền thừa kế Mộc gia, thoạt nhìn tuổi không lớn nhưng cảm giác lại rất đơn thuần, rõ ràng muốn có được Mộc Cẩm dễ hơn nhiều so với Mộc Nhã Cầm. Có lẽ, mình nên đổi đối tượng liên hôn.

Mộc Nhã Cầm rất nhanh chú ý đến ánh mắt Tạ Bác Duyên, trước đây khi hắn dùng ánh mắt đầy chiếm đoạt như vậy nhìn cô, nữ chủ luôn cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhưng bây giờ, hắn thế nhưng dám dùng ánh mắt đó nhìn em trai cô.

Trong nháy mắt, giá trị tức giận của nữ chủ tăng vọt, cô nheo mắt lại, Mộc Cẩm là người em trai cô yêu thương nhất. Nếu là đổi lại chính mình, có lẽ cô còn bằng lòng đôi khi giả vờ, nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thể chịu đựng bất kỳ ai mơ ước Mộc Cẩm.

Nhưng Tạ Bác Duyên nhìn thấy ánh mắt bất thiện của Mộc Nhã Cầm, lại nở một nụ cười tự cho là phóng khoáng với cô, nói: “Nhã Cầm em không cần căng thẳng như vậy, anh chỉ cảm thấy em trai em thật sự quá đáng yêu.”

“Đúng rồi, vừa nãy anh nói liên hôn chỉ là giữa Tạ gia và Mộc gia, không nhất thiết phải là với Nhã Cầm em. Nếu Tiểu Cẩm bằng lòng, anh cũng không ngại.”

Nhìn thấy vẻ phẫn nộ đã rõ ràng xuất hiện trên mặt nữ chủ, Tạ Bác Duyên ngay sau đó tung ra một lợi thế lớn hơn mà hắn đã chuẩn bị từ trước.

Khẽ cười nói: “Nhã Cầm, anh nhớ rõ cha mẹ em đã qua đời khi em còn rất nhỏ, nghe nói là do tai nạn giao thông. Bất quá tai nạn đâu dễ xảy ra như vậy, hai chị em em không nghĩ tới, có lẽ tai nạn đó là do người gây ra sao?”

Mộc Nhã Cầm nghe Tạ Bác Duyên nói, sắc mặt ngưng trọng, cau mày lạnh lùng nói với người đàn ông trước mặt: “Lời này có ý gì? Rốt cuộc anh biết gì?”

Tạ Bác Duyên thấy phản ứng của đối phương thì đắc ý trong lòng, ra vẻ lão luyện nói: “Anh quả thật vô tình biết được một số bí mật năm đó, chỉ là bí mật này không thể để anh nói ra không công được. Anh muốn gì em rất rõ ràng, tin rằng hai chị em em cũng không muốn cha mẹ mình mãi mãi chết không rõ nguyên nhân chứ!”

Mộc Nhã Cầm nghe vậy lập tức nắm chặt tay, không ngờ Tạ Bác Duyên còn vô sỉ hơn cả những gì cô tưởng tượng.

Năm đó, vợ chồng Mộc gia đột ngột qua đời, gây ra cú sốc lớn cho hai chị em. Nhiều năm như vậy, nữ chủ không phải không điều tra, chỉ là vẫn luôn không thu hoạch được gì, cô chỉ có thể coi sự cố đó là một tai nạn.

Nhưng bây giờ, Tạ Bác Duyên thế nhưng lại nhắc lại chuyện cũ, rốt cuộc là đối phương thật sự biết gì đó? Hay là hắn chỉ đang hù dọa mình?

Mộc Nhã Cầm thầm cân nhắc, làm thế nào mới có thể moi được thông tin từ miệng Tạ Bác Duyên. Nhưng cô không muốn đánh đổi hạnh phúc của mình và em trai, lại không cam lòng chân tướng bị chôn vùi.

Mà Tạ Bác Duyên lại cảm thấy mình nắm chắc phần thắng, rốt cuộc việc liên hôn với Tạ gia đối với Mộc gia quả thật có lợi lớn. Mặt khác, hắn biết bí mật này có ý nghĩa gì đối với Mộc Nhã Cầm, tính ra phần thắng của mình vẫn rất lớn.

Chỉ là, Mộc Nhã Cầm bên này còn chưa nghĩ ra một lý do qua loa cho xong chuyện với đối phương, thì nụ cười trên mặt Mộc Cẩm đã hoàn toàn biến mất.

Việc này thế nhưng tồn tại bí ẩn, Mộc Cẩm cũng cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng sự uy hiếp của Tạ Bác Duyên càng khiến cậu ghê tởm.

Đối với Mộc Cẩm mà nói, chỉ cần cậu muốn, biết được chân tướng năm đó có lẽ sẽ tốn chút sức lực, nhưng cũng không phải là việc khó, chẳng qua trước đây cậu cũng không hề nghi ngờ. Cho nên cậu cũng không kiêng kỵ Tạ Bác Duyên.

Giờ phút này, ánh mắt cậu nhìn Tạ Bác Duyên lạnh băng chưa từng có, nói: “Tạ Bác Duyên phải không? Chuyện nhà Mộc gia không cần anh phải nhọc lòng. Chuyện này, tôi và chị tôi có thể tự giải quyết.”

Cái tên nhóc ngọt ngào nào đó đột nhiên bộc phát khí tràng, không ngờ đối phương cũng có thể toát ra khí chất lạnh băng như vậy, trong mắt Tạ Bác Duyên lại chỉ cảm thấy càng thêm kinh diễm.

Cậy vào thân phận của mình, cũng không sợ lời Mộc Cẩm nói, ngược lại vươn tay muốn vuốt ve khuôn mặt tròn xoe của Mộc Cẩm. Chỉ là tay hắn còn chưa chạm vào Mộc Cẩm, đã bị người khác mạnh mẽ chặn lại.

“A!” Một tiếng hét thảm vang lên, Tạ Bác Duyên chỉ cảm thấy xương tay mình bị người bẻ gãy, đau đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng, trực tiếp quỳ xuống đất.

“Người đâu, người đâu! Bắt lấy tên hỗn đản này cho tôi!” Tạ Bác Duyên chỉ ngón tay vào Lãnh Tiêu, vẻ mặt phẫn nộ nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, hận không thể băm vằm cái kẻ dám làm hắn bị thương này ra thành trăm mảnh.

Ai ngờ ngón tay hắn vừa chỉ ra, Lãnh Tiêu liền lại mặt vô cảm vươn tay, nháy mắt liền bẻ gãy ngón trỏ hắn vừa duỗi ra.

Âm thanh xương cốt gãy vụn vang lên bên tai, không khỏi khiến Mộc Cẩm nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên cậu và Lãnh Tiêu gặp nhau trong thế giới này. Lúc ấy tên lưu manh kia cũng muốn chạm vào mặt cậu, sau đó liền bị người yêu bẻ gãy ngón tay.

Hình ảnh kinh khủng trong mắt người khác, trong mắt Mộc Cẩm lại chỉ là mê người, bởi vì người yêu cậu đang bảo vệ cậu. Với những người như Tạ Bác Duyên, đây chẳng qua chỉ là một bài học nhỏ.

Tạ Bác Duyên dám mơ ước Mộc Cẩm, điều này hiển nhiên đã chạm đến giới hạn của Lãnh Tiêu. Vốn định không muốn dọa đến bảo bối nhà mình, định đợi đối phương rời khỏi đại sảnh mới ra tay, không ngờ vẫn không nhịn được.

Người đàn ông khẽ nhíu mày, nhìn ánh mắt nam chủ như đang nhìn một đống rác rưởi.

Chỉ là Mộc Nhã Cầm bên cạnh thấy vậy lại không khỏi có chút lo lắng, rốt cuộc cô vẫn luôn cho rằng Lãnh Tiêu chỉ là một vệ sĩ mà thôi. Tuy rằng nói đối phương ra mặt vì Tiểu Cẩm là xuất phát từ ý tốt, nhưng Tạ gia dù sao cũng là một gia tộc lớn mạnh. Tạ Bác Duyên dù không được yêu thích đến đâu, Lãnh Tiêu cũng không thể đắc tội.

Nếu thật sự để lão gia tử Tạ gia biết, cảm thấy mất mặt, nhất định sẽ tìm cách trả đũa, như vậy e rằng Mộc gia dốc toàn lực cũng không giữ nổi Lãnh Tiêu.

Tiếng kêu rên của Tạ Bác Duyên hết đợt này đến đợt khác, thành công thu hút sự chú ý của những vị khách xung quanh, nhưng hắn kêu la hồi lâu vẫn không có nhân viên an ninh nào tiến lên xử lý Lãnh Tiêu.

Một lát sau, ngược lại là Nghiêm Trạch, phó giám đốc xí nghiệp Lãnh Thức, đơn vị chủ trì yến hội thương giới lần này, dẫn theo mấy thành viên cốt cán của công ty đi tới.

Tạ Bác Duyên biết Nghiêm Trạch là ai, thấy hắn đến liền lập tức cảm thấy có chỗ dựa. Trong lòng nghĩ đây là địa bàn của Lãnh gia, cho dù Tạ gia không ra tay, Lãnh gia tuyệt đối cũng sẽ không bỏ qua cái tên gan dám làm loạn, ngang ngược trong một buổi tiệc quan trọng như vậy.

Ai ngờ, Nghiêm Trạch đi tới lại chẳng thèm liếc mắt nhìn Tạ Bác Duyên. Ngược lại, hắn cúi gập người thật sâu với Lãnh Tiêu, cung kính nói: “Gia chủ, bên này xảy ra chuyện gì vậy?”

Lời Nghiêm Trạch vừa dứt, đám người xung quanh liền một mảnh xôn xao. Tất cả mọi người không ngờ, vị tân quý thương giới có vẻ ngoài đáng yêu này lại mang theo một người bạn đời cao lớn, thế nhưng lại là vị gia chủ mới nhậm chức của Lãnh gia trong lời đồn, ngay cả Mộc Nhã Cầm cũng kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.

“Hắn động tay động chân với bạn đời của tôi, tôi đã dạy dỗ hắn rồi. Đem hắn ném về Tạ gia đi, chuyển lời với lão gia tử Tạ gia, dạy dỗ cho tốt vào, đừng làm mất mặt Tạ gia.”

Lãnh Tiêu vừa nói xong, Tạ Bác Duyên liền hít một ngụm khí lạnh, đến kêu rên cũng quên mất.

Tạ gia và Lãnh gia quả thật đều là những gia tộc hàng đầu, nhưng so với Lãnh gia thì Tạ gia vẫn có chút chênh lệch. Tạ Bác Duyên trong lòng rõ ràng, lão gia tử tuyệt đối sẽ không vì hắn mà đắc tội gia chủ Lãnh gia.

Nếu là mình làm chuyện khác còn đỡ, nhưng mình vừa cố tình muốn sàm sỡ bạn đời của gia chủ Lãnh gia. Chuyện này vạn nhất truyền ra ngoài, lão gia tử không đánh gãy chân hắn đã là may, sao có thể đứng về phía hắn nói chuyện.

Không ngờ mình khổ tâm gây dựng mấy tháng, rốt cuộc cũng hơi xoay chuyển được cục diện, một nước cờ sai liền thua cả ván. Lúc này, chắc chắn không còn cơ hội xoay người nữa.

Rất nhanh, Tạ Bác Duyên đã bị người đưa đi, nhưng xung quanh vẫn chưa khôi phục bình tĩnh. Ánh mắt mọi người đều lén lút nhìn về phía Lãnh Tiêu, ý đồ muốn đến bắt chuyện.

Lãnh Tiêu đối diện với ánh mắt dò xét của Mộc Nhã Cầm khẽ gật đầu, cơn giận trong lòng cũng dịu đi phần nào. Bình tĩnh lại, hắn nhớ tới việc Tạ Bác Duyên không ngừng đề nghị Mộc gia và Tạ gia liên hôn.

Hắn biết rõ, ngay từ đầu đối tượng Tạ Bác Duyên muốn liên hôn rõ ràng là Mộc Nhã Cầm, nhưng hắn vừa nhìn thấy Mộc Cẩm liền thay đổi.

Xem ra bảo bối nhà mình thật sự quá mức mê người, tốt đẹp như vậy trách không được vừa liếc mắt đã bị người ta để ý. Chỉ tiếc thời gian của mình không còn nhiều, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể trong thời gian ngắn nhất khiến tiểu gia hỏa thật sự vĩnh viễn không quên được mình.

Đúng, hắn muốn cho tất cả mọi người biết Mộc Cẩm là của hắn, cho dù mình thật sự rời đi, cũng muốn khiến họ mỗi lần nhìn thấy tiểu gia hỏa đều sẽ liên tưởng đến mình.

Sự chiếm hữu này có chút vặn vẹo, nhưng Lãnh Tiêu lại không thể kiềm chế. Hắn đột nhiên cảnh giác, còn có gì so với một hôn lễ có một không hai khó quên, càng khiến người ta nhớ mãi không nguôi.

Hắn muốn trở thành trượng phu của tiểu gia hỏa, vô luận là về mặt pháp luật hay trong cuộc sống, hắn muốn cho mọi người đều biết, họ mới là một đôi thực sự.

Ít nhất, trong những ngày mình còn sống, hắn sẽ không để bất kỳ ai cướp Mộc Cẩm khỏi vòng tay mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play