"Đến rôi, ông Mai." Mai Hồng Ý được khiêng xuống xe, ngẩng đầu nhìn tường cao lưới điện: "Ta đã lâu không ra ngoài, khi nào thì có thêm một mảnh đất lớn như vậy?
Bức tường này có chắc chắn không?" Tô Đào nói: "Chắc chắn, hơn nữa còn có hệ thống báo động, bất kỳ Zzombie nào hoặc người nào xâm nhập trái phép, đều sẽ bị điện giật và tôi sẽ được thông báo ngay lập tức, tuyệt đối không có vấn đề gì về an ninh." Mai Hồng Ý rất bất ngò: "Vậy thì chỗ này của cháu còn tốt hơn cả Đông Dương được phòng thủ hai mươi năm sao?
Vậy mà không bị trưng dụng?
Chắc hẳn có không ít người dòm ngó chứ?" Tô Đào mim cười: “Tạm thời chưa có ai dám động đến ý đồ này.”
Ông lão lập tức không nói đến chủ đề này nữa, hiểu rồi, có bối cảnh có quan hệ, cho dù có ý đồ xấu cũng phải kiêng dè.
Ông chuyển sang nhìn những ngôi nhà lộn xộn bên trong và đất trống xung quanh hỏi: “Sao nhà cửa lại chen chúc nhau thế này, có phòng nào đón được ánh sáng không?”
Tô Đào ngượng ngùng: “Lúc xây tôi không nghĩ nhiều như vậy, đúng là có một số phòng không có cửa sổ...”
Nhưng dù vậy, phần lớn khách thuê trọ căn bản không quan tâm đến điều này, có chỗ ở là tốt rồi.
Nhưng mục đích ban đầu của cô không phải là sinh tồn, mà là sống!
Mai Hồng Ý nói: “Đến, đẩy ta đi dạo một vòng.”
Tô Đào và Trang Uyển thay phiên nhau đẩy ông đi một vòng quanh Đào Dương.
Mai Hồng Ý dường như rất hài lòng: “Đào à, đây là một nơi tốt, đất bằng phẳng, lại còn là đất cứng, tổng thể đều hướng Nam, chỉ là diện tích hơi nhỏ một chút, không thể xây dựng cộng đồng lớn, khu nhà ở nhỏ tinh tế vẫn có thể xem xét.”
Tô Đào gật đầu: “Ông có ý kiến gì cứ nói.”
“Cháu có dự toán kinh phí không? Kênh vật liệu đã tìm được chưa? Còn có công nhân kỹ sư, sau khi xây xong còn cần người bảo trì...”
Tô Đào kiên nhẫn đợi ông nói xong: “Ông Mai, những điều này ông không cần lo lắng, ông cứ việc quy hoạch, tôi có ba yêu cầu, thứ nhất, quy hoạch khu nhà ở, có thể chứa khoảng năm trăm người, thứ hai, cần nhà ăn, tòa nhà văn phòng, công viên và các công trình công cộng khác, thứ ba, dành ra hai khu đất trống.”
Hai khu đất trống này cô định dùng để xây trường học hoặc bệnh viện gì đó.
Cho dù là tận thế cũng không thể để trẻ em đánh mất kiến thức.
Nhưng không đủ, Đào Dương còn quá nhỏ, chỉ có thể tạm thời để trống, đi từng bước một.
Mai Hồng Ý do dự: “Không cân nhắc gì khác sao? Vậy ta sẽ quy hoạch theo tiêu chuẩn khu thương mại nhà ở cao cấp trước tận thế, nếu cháu không xây được, thì đừng trách ta đấy.”
Tô Đào lộ ra hàm răng trắng bóng: “Đương nhiên, hơn nữa ông có thể quy hoạch khu nhà ở trước, những thứ khác từ từ thiết kế, bây giờ tôi đưa ông đi xem kiểu dáng nhà cửa bên trong.”
“Đào Dương hiện tại chỉ có hơn ba mươi căn phòng, loại nhỏ này là phòng đơn, có ban công bốn mét vuông, nhà vệ sinh riêng là phòng đôi, còn có một loại diện tích hơi lớn hơn một chút, một phòng khách một nhà vệ sinh một ban công sáu mét vuông, đây, căn này là chuẩn bị cho ông.”
Mai Hồng Ý đẩy kính lên, khom lưng nhìn căn phòng được trang trí tinh xảo, sạch sẽ gọn gàng, độc lập này, đôi mắt già nua dần trở nên đục ngầu cay xè.
“Ôi chao, ta sắp xuống mồ rồi, ở nhà đẹp như vậy thật lãng phí, Đào à, cháu chuẩn bị cho ta một căn phòng đơn nhỏ, một căn phòng chứa đồ nhỏ là được rồi, nếu ta có chết trong căn nhà đẹp như vậy, thật là xui xẻo.”
Trang Uyển nghe mà cay sống mũi, nước mắt lưng tròng nhìn Tô Đào.
Cô nhớ đến người cha đã khuất của mình.
Tô Đào sợ cô khóc thành tiếng tại chỗ, liền kiên quyết nói: “Hôm nay ông ở cũng phải ở, không ở cũng phải ở, không có phòng đơn nào khác. Nếu ông cứ làm loạn với tôi, tôi chỉ có thể chọn một người xui xẻo đuổi anh ta ra ngoài, dọn một căn phòng đơn cho ông ở.”
Mai Hồng Ý nghẹn lời.
Cô bé này cũng thật mạnh mẽ.