Kỳ thật, Ninh Phù vốn chưa từng nghĩ phụ hoàng cùng mẫu hậu lại sảng khoái đáp ứng như thế. Trong lòng nàng đối với việc này vẫn ôm lấy mấy phần e ngại. Nhưng sự đã tới nước này, chuyện thuần nô không còn là việc riêng của nàng nữa mà đã liên lụy đến thể diện Đại Lễ quốc.
Nghĩ vậy, nàng đành căng da đầu cùng Nhị ca lại một phen tới doanh trại.
Ngày vào doanh, Ninh Phù chẳng ngờ công chúa Nan Vĩnh còn tích cực hơn cả nàng. Giờ Tỵ chưa tới, nàng ta đã đứng chờ ngoài cửa doanh, vừa thấy xe ngựa dừng lại, liền bước nhanh tới đón, mặt mang ý cười giả tạo.
“Còn tưởng ngươi yếu đuối nhu hòa, tất sẽ hối hận chuyện này mà tìm cớ đào lui. Không nghĩ tới cũng có chút dũng cảm.”
Ninh Phù sắc mặt không đổi, chỉ hơi nâng cằm, đoan trang mà đứng. Hôm nay nàng vẫn vận một thân áo bào xám tro, hóa trang thành nam tử. Mày vẽ dày đậm, sắc mặt trầm tĩnh, nhìn vào hơi miễn cưỡng nhưng cũng có vài phần khí thế.
“Chỉ là việc thuần nô, nào phải chuyện gì gian nan? Ta vì sao phải trốn?”
Công chúa Nan Vĩnh mắt xếch nheo lại, trông có vài phần dữ tợn. Nàng ta hừ một tiếng, ngữ khí khinh miệt: “Tốt nhất là như vậy.”
Ninh Phù chẳng buồn đáp lời, tiến vào doanh trại liền đi thẳng một mạch đến khu chính giữa. Theo lời phân phó từ trước của Ninh Kiệt, phó úy Trần Giác đã sớm mang người áp giải một nhóm nô lệ Nan Vĩnh đến, tất cả bị trói chặt, quỳ dọc theo bậc đá, chỉ đợi công chúa tới tuyển chọn.
Lập tức hai bên bậc thềm, mỗi bên mười người quỳ xuống. Ninh Phù chưa vội tiến gần, chỉ từ xa đưa mắt tìm kiếm bóng người quen thuộc. Nhưng từ đầu chí cuối, nàng xem xét kỹ càng một lượt lại không thấy người có thân hình tương tự kẻ trong lòng nàng nghĩ tới. Đành phải cất bước lại gần, xem kỹ từng người một.
Thấy vậy, Ninh Kiệt liền ra hiệu cho binh sĩ âm thầm theo sát để bảo hộ nàng chu toàn.
Ninh Phù lần lượt nhìn từng người nhưng vẫn không tìm được cặp mắt tàn nhẫn khiến nàng khắc cốt ghi tâm. Đang lúc nàng còn do dự thì phía sau công chúa Nan Vĩnh lại lần nữa thúc ép, vẻ mặt không kiên nhẫn:
“Ngươi chọn xong chưa? Chuyện nhỏ thế này mà cũng chậm trễ, chẳng lẽ lại muốn đùn đẩy trách nhiệm?”
Ninh Phù không thèm liếc nàng ta lấy một cái, chỉ quay sang hỏi Trần Giác:
“Trần phó úy, đây là toàn bộ nam nô mà Nan Vĩnh tiến cống năm nay? Có bỏ sót ai không?”
Nghe đến đây, sắc mặt Trần Giác hơi biến, ánh mắt có chút bối rối, cúi đầu quỳ xuống tạ tội:
“Thỉnh Thái tử điện hạ thứ tội. Do hạ thần sơ suất khiến đêm qua có hai nô lệ nhân lúc sơ hở trốn khỏi doanh. May thay một kẻ bị trọng thương, còn một kẻ khác vừa đi vừa lo cho đồng bọn nên chưa chạy xa. Sáng nay, hạ thần đã bắt được cả hai, hiện giam tại thủy lao. Trong đó người bị thương hiện chỉ còn nửa hơi thở, thân thể suy kiệt, không đáng để công chúa nhọc lòng nên hạ thần chưa dám đưa ra.”
Ninh Kiệt vốn không xem trọng việc này, chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn công chúa Nan Vĩnh công chúa rồi hờ hững nói:
“Lũ man di, ngươi cứ xử trí không cần nương tay.”
"Tuân lệnh!”
Ninh Phù nghe vậy, trong lòng kinh hãi. Nàng gần như có thể khẳng định, người trọng thương được nhắc đến chính là kẻ nàng đang tìm. Nếu muộn thêm một bước, e rằng đã không còn giữ nổi mạng hắn.
Nàng trấn tĩnh một lúc rồi lên tiếng, giọng điệu cố ý tỏ vẻ tùy ý:
“Đã dám trốn, tất là kẻ ngỗ nghịch bất kham. Nếu ta chọn kẻ ấy để thuần phục, công chúa có còn cho rằng ta đang tìm cớ mưu lợi?”
Ninh Kiệt chau mày định ngăn cản nhưng công chúa Nan Vĩnh đã lên tiếng trước:
“Ngươi đùa gì thế? Không phải nói kẻ đó đã sắp chết sao? Ngươi chọn một người hấp hối, chẳng phải rõ là viện cớ?”
Ninh Phù điềm tĩnh đáp:
“Nan Vĩnh năm nay hiến nô hơn hai mươi người, vậy mà dám vượt qua tầng tầng lớp lớp phòng vệ của doanh trại Đại Lễ để trốn, lại chỉ có hai kẻ. Ta là công chúa Đại Lễ, tuyển nam nô đương nhiên muốn chọn kẻ có khí phách và quyết đoán. Kẻ khác không vào mắt ta, ta chỉ muốn hắn.”
Trần Giác trán đổ mồ hôi, hạ giọng khẽ nhắc:
“Công chúa, lần này trốn đi là hai người cùng nhau, không phải một người…”
Công chúa Nan Vĩnh nhướng mày, cười lạnh một tiếng rồi đề nghị:
“Đã vậy, sao không công bằng một chút? Hai kẻ đó đều dũng cảm, Ngũ công chúa sao không thu cả hai để huấn luyện? Ngươi nếu đồng ý, ta cũng chẳng còn gì để nói.”
Trước tình hình trước mắt, Ninh Phù không còn lựa chọn khác. Nàng lấy khí thế áp chế nỗi sợ trong lòng, gật đầu đáp:
“Được, ta đáp ứng.”
Ninh Kiệt muốn can ngăn đã không kịp, thế cuộc đã định. Hiện tại, việc duy nhất hắn có thể làm là tăng thêm hộ vệ trong phủ công chúa, bảo đảm Phù nhi được bình an vô sự.
Công chúa Nan Vĩnh cảm thấy không còn thú vị, rất nhanh liền rời đi. Trần Giác nhìn hai vị chủ tử, dè dặt hỏi:
“Thái tử điện hạ, hai nô phạm hiện vẫn giam trong thủy lao, xin hỏi xử trí ra sao?”
Ninh Kiệt cúi mắt, nhàn nhạt đáp:
“Nghe công chúa phân phó là được.”