Hắn không muốn để Ninh Phù biết rõ tình trạng thực sự của mình, nên không giải thích thêm lời nào. Thân thể tàn tạ, vết sẹo chằng chịt, hắn sợ nàng thương xót rồi lại thêm ưu phiền, cũng sợ nàng bởi những dấu vết xấu xí kia mà sinh tâm chán ghét, rốt cuộc chẳng còn cần hắn nữa.
“Thôi vậy, cũng không phải chuyện gì to tát. Ngươi mau mặc y phục, ta ra sân chờ.”
Ninh Phù vẫn không quay đầu nhưng lại khoan dung tha thứ cho hắn một lần sơ sót.
Hàn Tẫn nghe vậy, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Trước nay hắn vẫn tưởng rằng, tiểu công chúa quen được yêu chiều sủng nịnh, một khi bị ngó lơ ắt sẽ oán giận đôi ba câu, chẳng ngờ nàng vẫn tươi cười ôn hòa, giọng điệu mềm mỏng như cũ.
Lần đầu được cảm thụ sự dịu dàng như thế, hắn lập tức không kìm được bước nhanh đuổi theo, từ phía sau ôm chặt lấy nàng.
“Phù nhi…” Giọng hắn khàn đặc.
Ninh Phù không hiểu sao hắn bỗng trở nên xúc động, nhất thời chẳng dám thở mạnh. Ôm thì ôm nhưng trước tiên hắn có thể mặc y phục cho chỉnh tề được không?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT