Đại Lễ xưa nay cực trọng thanh danh nữ tử, lại càng nghiêm cấm thiếu nam thiếu nữ chưa lập thất tư tình, huống hồ là nam nữ cùng trong dòng nước, lỡ nhìn cảnh xuân. Nếu chuyện này là thật, tất gây họa lớn khó giải, thậm chí có khả năng khiến Phù nhi đánh mất tôn vị công chúa tôn trước bách tính thiên hạ, hậu quả không dám tưởng tượng.
Việc này trừ mấy người bọn họ ra, tuyệt đối không thể để lộ nửa chữ. Lịch Dung, Thôi Dịch hai người đều là tâm phúc, tất biết nặng nhẹ, sẽ kín miệng như bưng. Duy chỉ có Tôn chủ Ung Kỳ xưa nay xảo trá, mưu kế trùng trùng, lại càng cần phải vạn phần đề phòng. Nếu hắn sinh lòng tà ý, cố tình bày trò, đem tin tức tiết lộ ra ngoài thì Phù nhi ngoại trừ gả cho hắn, liền chỉ có đường huỷ đi danh tiết.
Việc này không thể chậm trễ, Ninh Kiệt nhất định phải sớm tra rõ chi tiết. Nhưng chuyện mang tính tư mật như vậy, hắn không tiện tra hỏi ngoại nam nên chỉ đành trấn an muội muội, nhẹ tay lau đi nước mắt đọng nơi gò má nàng, tận lực hạ giọng dịu dàng, một lần nữa cẩn thận hỏi lại:
“Phù nhi đừng sợ, nói rõ cho nhị ca nghe, lúc ấy rốt cuộc tình thế ra sao?”
Ninh Phù do dự chốc lát, chậm rãi đáp:
“Chúng ta khi ấy đột ngột gặp nạn bùn lưu, đồng hành có bốn người, chỉ ta là không biết võ nghệ, không thể tự bảo vệ mình. Đặc Cần và Thôi Giáo úy bị đất đá bức lui đến bên kia, tình thế nguy cấp chỉ còn Tôn chủ ở bên ta. Vì cứu ta, hắn không có lựa chọn nào khác, đành phải cùng ta rơi vào nước, mượn thế tránh nạn. Về phần những chuyện sau đó… thật sự không ai có thể đoán trước được…”
Thanh âm nàng càng nói càng nhỏ, sắc mặt cũng dần ngượng ngùng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play