Thân thể nàng tẩm ướt chiếc nhẫn khiến hắn yêu quý khác thường, cẩn thận cất giữ trong hộp phong kín, ngày thường chẳng bao giờ mang trên tay. Thế nhưng hôm nay hắn cố ý đeo chiếc nhẫn ấy, chỉ mong nàng trông thấy.
“Chẳng lẽ nàng không còn nhớ gì?” Hàn Tẫn chậm rãi hỏi, vừa nói vừa đặt chiếc nhẫn ngọc lạnh lẽo vào lòng bàn tay nàng.
Xúc cảm lạnh buốt của ngọc khiến Ninh Phù vô cớ cảm thấy lòng bàn tay như bị thiêu đốt. Lời hắn ẩn chứa ý vị sâu xa, nụ cười phảng phất nét trêu chọc. Nàng lập tức nhận ra câu hỏi này không hề đơn giản nhưng trí nhớ lại trống rỗng, chỉ có thể để hắn dắt mũi.
Thấy ánh mắt hắn lướt về môi nàng, Ninh Phù thoáng sững người. Bỗng dưng nàng nhớ lại lần cắn hắn mấy ngày trước, khi ngón tay hắn luồn vào miệng nàng, thuần thục khuấy đảo, tựa hồ chẳng phải lần đầu. Lẽ nào…
Nàng kinh ngạc ngẩng lên, vừa thẹn vừa nghi, lắp bắp thốt ra: “Chẳng lẽ lúc ta say rượu, chàng đã đem chiếc nhẫn này…” Lời chưa dứt, nàng xấu hổ đến không nói nên lời.
"Không có.” Hắn phủ nhận, giọng điềm tĩnh.
Ninh Phù ngẩn ra, tưởng mình nghĩ oan. Dù sao hắn đã phủ nhận, nàng cũng bớt đi phần xấu hổ. Đang định thở phào nhẹ nhõm, nào ngờ câu tiếp theo của hắn mới thực sự khiến nàng kinh hãi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT