“Ai dám đối với chàng lộ ra ánh mắt thương hại chứ?” Ninh Phù bĩu môi, hạ giọng lầm bầm một câu.
“Nàng có thể, cũng chỉ có nàng mới có thể.”
Thấy bốn phía người người nhìn chăm chú, không ít kẻ còn nhịn không được mà rướn cổ dò xét, Ninh Phù thật sự xấu hổ, đành lại lần nữa rụt người vào trong ngực hắn tránh né, nhưng lại không chịu mở miệng cùng hắn thân thiết nửa câu trước mặt chúng nhân.
Hàn Tẫn cong cong khóe môi, khuỷu tay thuận thế đỡ lấy sau lưng nàng rồi cất bước định đưa người rời khỏi nơi thị phi.
Sau lưng, Mộ Dung Túc nằm sõng soài trên đất, nghiến răng nén đau nhưng lại cố chấp không chịu bật tiếng r*n rỉ.
Còn nữ tử áo đen được hắn mang theo liều mạng muốn bò tới gần quân thượng của mình, lại bị Bách Thanh chặn lại.
Lúc này, cánh tay trái của Mộ Dung Túc đã bị chủy thủ đâm xuyên qua, máu tuôn như suối, tay phải thì bị chặt đứt khớp ngón, gân cốt đứt lìa. Hàn Tẫn ra tay tàn nhẫn cũng không phải vì thù oán gì. Chỉ bởi ngay lúc hắn phá cửa mật thất bước vào, điều thấy đầu tiên là Mộ Dung Túc vươn tay về phía Ninh Phù, tựa như muốn chạm vào mặt nàng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play