Ninh Phù đến nha môn như chọc trúng tật xấu của Hàn Tẫn, khiến hắn cứ bám lấy nàng mãi mà hỏi ngày mai có thể lại đến một chuyến hay không, giúp hắn mang ít cơm nhà tới.
Giữa lúc tình ý quấn quýt, Ninh Phù nào có thể cự tuyệt? Lại thấy ánh mắt mong chờ của hắn nhìn hộp đồ ăn vốn chưa từng được mở ra kia, sắc mặt nàng bất giác đỏ bừng.
Cơm thì chưa đụng đến chút nào, thế nhưng hắn nhất định là đã ăn no rồi.
Hắn lại hỏi lần nữa. Ninh Phù bị hắn giam chặt tay sau lưng, ánh mắt ươn ướt như mang sương mù, cuối cùng đến khi bị hắn trêu đùa đến cực điểm, nàng mới cố sức thoát ra, tay run run bắt lấy cây roi bằng da kia, rơi lệ xin tha, đồng thời cũng gật đầu, xem như đã đáp ứng.
Trước khi nàng rời đi, hắn còn cố ý đem cây roi đặt vào hộp gỗ, lại dùng giấy màu bọc mấy lượt, che đậy cẩn thận, sau đó khóe môi cong cong, thân mật đưa tay xoa đầu nàng:
“Nghe lời, cầm lấy.”
Biết rõ hắn cố ý bảo nàng lén đem roi về phủ, trong lòng Ninh Phù như cầm phải khoai nóng, tim cũng dâng lên một tầng bỏng rát. Không dám nhìn hắn nữa, nàng cắn răng ôm chặt hộp gỗ vào lòng, che mặt mà chạy đi, chẳng buồn ngoảnh đầu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT