Lễ phép hàn huyên một hồi, Nhược Lan khẽ nhìn Ninh Phù, sau đó thẳng thắn mở lời không chút cố kỵ:
“Đại Lễ các ngươi đúng là đất lành sinh người đẹp, mỹ nhân tầng tầng lớp lớp, một người lại hơn một người. Năm đó ta liếc mắt nhìn tẩu tẩu một cái liền kinh diễm quá đỗi. Giờ lại gặp công chúa có dung mạo khuynh thành như vậy, thật khiến người ngưỡng mộ không thôi.”
Ninh Chỉ khẽ cười, thân hình hơi động cũng toát lên vài phần quyến rũ:
“Miệng ngươi ngọt quá rồi, chốc nữa sợ là khiến người ta ngượng không dám nhận.”
Ninh Phù mỉm cười, ứng đối tự nhiên, thuận miệng đáp mấy câu trêu đùa, Nhược Lan thỉnh thoảng cũng phụ họa theo, không khí xem như hòa thuận.
Không bao lâu, Ninh Chỉ liền sai vú nuôi bế Vũ nhi đi nghỉ, các nàng tiếp tục vây quanh lò lửa nói chuyện. Trong lúc đó, Ninh Chỉ thuận miệng hỏi Ninh Phù có muốn dùng chút cơm trước hay không, Ninh Phù lắc đầu, nói muốn chờ Nhị ca cùng ăn.
Thấy nàng không chịu đi, Nhược Lan cười cười rồi chuyển đề tài, nhắc đến vị Đặc Cần của Ưng sư Tây Du.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT