Ninh Phù tức giận đứng dậy, lòng đầy phiền muộn, không nhịn được giơ chân đá nhẹ vào đùi hắn một cái. Nàng thề bản thân vốn không dùng bao nhiêu sức, thế nhưng vừa mới chạm đến, đối phương đã run rẩy, sắc mặt tái nhợt khiến người kinh hãi.

“Ngươi…” Ninh Phù thất thanh kêu lên, vội vàng cúi người dò hơi thở, thấy hắn vẫn còn khí tức mới tạm yên lòng, lập tức xoay người chạy đi cầu viện.

“Nhị ca, hình như tình trạng hắn không ổn, mau mời ngự y đến giúp."

Ninh Kiệt nghe vậy, ánh mắt thản nhiên, bộ dạng hoàn toàn không đặt sinh tử của một nô lệ vào mắt. Trái với vẻ hoảng hốt của Ninh Phù, hắn chỉ lạnh nhạt:

“Chỉ là một nô lệ, chết một người cũng chẳng đáng gì.”

Tên nô kia trước đó nhìn Ninh Phù với ánh mắt vừa bá đạo vừa mang chút châm chọc, khiến Ninh Kiệt không thể sinh nổi thiện cảm.

Nhưng Ninh Phù lại kiên quyết lắc đầu:

“Ta không muốn hắn chết.”

Phản ứng quá mức của nàng khiến Ninh Kiệt càng thêm không ưa kẻ kia. Sắc mặt trầm xuống, hắn chưa kịp mở miệng ngăn lại thì Ninh Phù đã vội vã chạy tới, kéo nhẹ tay áo hắn, giọng mang vẻ khẩn cầu:

“Nhị ca… Chẳng lẽ huynh muốn để công chúa Nan Vĩnh cho rằng ta không đủ năng lực thuần nô nên cố ý không chịu cứu, lấy cái chết của hắn để che giấu thất bại lần này? Huống hồ việc hôm nay là vì thay mặt Tạ tướng quân mà ra mặt. Nàng bị công chúa Nan Vĩnh làm bị thương nặng như vậy, ta sao có thể giữa trận mà lùi bước, tổn hại uy danh Đại Lễ?”

“Vì Tạ tướng quân?” Ninh Kiệt nhìn muội muội, ánh mắt trầm ngâm dò xét. Hắn tuyệt không thể để muội muội tôn quý của mình có bất kỳ liên hệ nào ngoài việc thuần hoá với một tên nô tiện.

Ninh Phù điềm nhiên gật đầu, trong lòng không cảm thấy mình đang nói dối:

“Tất nhiên là vậy, bằng không nhị ca cho rằng là vì cái gì?”

Ninh Kiệt không đáp, ánh mắt dừng trên gương mặt trắng mịn của nàng, nhìn một lát, rốt cuộc mới miễn cưỡng buông xuống do dự.

Ngay sau đó, binh sĩ phụng mệnh rời phủ đi mời ngự y. Ninh Phù lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, buông tay áo nhị ca, khôi phục dáng vẻ điềm tĩnh của một công chúa.

Ngự y mãi đến trưa mới đến nơi. Trong thời gian ấy, Ninh Kiệt sớm đã hồi Đông Cung. Nay phụ thân giao cho hắn giám quốc, mọi việc lớn nhỏ trong triều đều đổ lên đầu hắn. Công văn hình luật chất cao như núi, hắn đâu có thể bỏ ra nửa ngày chỉ để giúp muội muội trấn giữ một đám man nô, thật sự không dễ gì.

Trước khi rời đi, hắn lưu Thôi Dịch ở lại trông coi. Cũng âm thầm căn dặn: nếu tên nô kia sau khi tỉnh lại dám có chút bất kính với công chúa, thì bất kể nàng có hay không ở đó, cũng lập tức xử tử tại chỗ.

Ninh Phù không hay biết những lời dặn dò này, tâm tư nàng giờ đây đều đặt ở thương thế của người nọ. Trong lúc ngự y đóng cửa chẩn trị, nàng phân phó hạ nhân bày một chiếc ghế nhỏ ngoài phòng, đuổi Thôi Dịch và những người khác lui xuống, bản thân thì lặng lẽ ngồi chờ.

Hơn nửa canh giờ trôi qua, trong phòng vẫn không có động tĩnh gì. Ninh Phù khép hờ mi mắt, cổ tay vì giữ nguyên tư thế quá lâu mà tê mỏi. Nàng đang định đứng lên hoạt động một chút thì chợt ngẩng đầu, phát hiện nơi góc tường phía xa có một bóng người lén lút, nửa người ẩn trong rặng tùng thấp, không ngừng lén nhìn về phía phòng.

Ánh mắt Ninh Phù dừng lại, cảm thấy kỳ quái: ai lại lớn gan đến mức dám rình rập trong phủ công chúa? Nàng cau mày, quát lớn:

“Ai đang rình trộm ở đó?”

Vừa nghe tiếng nàng, đối phương rõ ràng giật mình, định quay người bỏ chạy. Nhưng Ninh Phù sớm có đề phòng, quát lớn:

“Đứng lại. Trong tay ta có còi báo động, một khi thổi lên, ám vệ sẽ lập tức bắt ngươi. Chi bằng ngoan ngoãn hiện thân, thành thật khai báo, nếu không để người bắt được, chỉ sợ càng thêm khổ.”

Lời ấy quả nhiên có hiệu nghiệm. Thực ra nàng chỉ mượn uy danh để dọa người một phen. Quả nhiên sau một hồi do dự, kẻ rình trộm rón rén bước ra từ sau khóm tùng, đầu cúi thấp, vai rụt lại.

Thấy phục sức của hắn, Ninh Phù lập tức đoán được: người này mặc y phục tù binh Đại Lễ, hẳn là một trong hai nô lệ Nan Vĩnh mà nàng từng đáp ứng sẽ thuần phục. Không ngờ hắn lại có thể từ hậu viện thoát thân tới đây, đúng là không dễ dàng.

Nàng lạnh giọng:

“Ngươi tên gì?”

"Bách Thanh.” Đối phương đáp, khẩu khí thành thật.

Thái độ này khiến Ninh Phù không khỏi thầm nghĩ: người này thoạt nhìn ngoan hơn hẳn người kia, lại còn trẻ tuổi, chắc không tạo nổi uy hiếp gì. Vậy nên nàng cũng không vội gọi người bắt giữ.

“Ngươi lén lút đến đây, chẳng lẽ không biết hậu quả nếu bị phát hiện? Nói thật đi, tới đây làm gì?”

Đối phương mím chặt môi, tựa như đang cố che giấu điều gì. Nhưng dưới ánh mắt truy xét không rời của Ninh Phù, hắn rốt cuộc đỏ mặt, ngập ngừng phun ra bốn chữ:

“Sợ xảy ra chuyện.”

“Xảy ra chuyện gì?” Ninh Phù nhíu mày, càng nghe càng không hiểu ý hắn muốn nói là gì.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play