Chương 56: Muốn Bái Sư 1

Núi Vân Vụ.

Thẩm Niệm ngồi ở dưới một gốc cây lớn, vận chuyển công pháp, dùng dị năng rèn luyện thân thể.

Không có người nào có thể nhìn thấy hoa cỏ cây xanh đều tản ra những ngôi sao màu xanh lục, những ngôi sao nhỏ này vui vẻ lao về phía nàng.

Đi dạo qua thân thể Thẩm Niệm một vòng, lại được nàng nuôi dưỡng ngược trở lại.

Chỉ trong một thời gian ngắn, thực vật xung quanh đã tươi tốt hơn rất nhiều.

"Hô! Cuối cùng cũng lên cấp ba" Thẩm Niệm cười nói.

Nàng đứng lên tìm một cái cây to bằng eo nàng để đấm một quyền.

Răng rắc!

Cây gãy.

Thẩm Niệm rất hài lòng với sức lực của chính mình.

Ở mạt thế thì dị năng hệ mộc có chút vô dụng, chỉ là hệ mộc của nàng giống như bị biến dị.

Không chỉ có thể giục sinh thực vật mà dị năng thăng cấp còn có thể tăng lên sức lực và trí nhớ, có năng lực học tập.

Có lẽ Tần Uyển cũng biết, nếu không thì cũng sẽ không làm Thẩm Niệm học nhiều thứ như vậy.

Trên thực tế, có một điều về dị năng hệ mộc của Thẩm Niệm ngoại trừ chính nàng thì không ai biết, đó chính là những dược liệu được nàng xử lý sẽ tăng hiệu quả gấp đôi.

Nghĩ đến đống thuốc viên nổ thành bụi bặm ở trong không gian, Thẩm Niệm có chút đau lòng nhưng lại không thấy đáng tiếc.

Với trình độ tự bạo kia, nàng có thể sống sót đã là may mắn rồi.

Phương thuốc và dị năng đều có ở đây, cần gì buồn rầu chuyện không có thuốc viên chứ.

Bộp!

Chợt một vật mềm mại rơi xuống trên đầu Thẩm Niệm.

Nàng vươn tay cầm lên thì thấy hóa ra là một con rắn trắng nhỏ đang đờ đẫn.

Vảy rắn này sạch sẽ, không thể không nói khi nhìn vào rất có linh khí.

"Không lớn bằng chiếc đũa nữa, còn không đủ để nhét kẽ răng" Thẩm Niệm chậc một tiếng, tiếc nuối nói.

"Tê, tê, tê!" Rắn trắng phun ra lưỡi rắn.

"Ồ, xem ra tính khí cũng không dễ chọc đâu" Thẩm Niệm nói xong đã nắm đầu con rắn, nhìn thật kỹ.

Bên ngoài vô hại nhưng thật ra độc tính của nó rất ghê gớm.

Tuy chất độc của nó không phải có thể giết chết người, nhưng chỉ với một lần cắn của nó cũng không phải là chuyện giỡn chơi.

Con vật nhỏ như vậy rất thích hợp để cho nó làm người bảo vệ Mãn ca nhi.

Nghĩ đến đây, Thẩm Niệm đã dùng tinh lực mạnh mẽ của mình để thuần hóa rắn trắng, treo nó ở trên cổ tay, sau đó nàng cõng giỏ tre xuống núi.

Người trong thôn nhìn thấy Thẩm Niệm, ánh mắt đều nhìn vào trong giỏ của nàng.

Sắc mặt Thẩm Niệm thản nhiên đi về phía trước.

Nàng vừa đi xa thì mọi người đã bắt đầu ồn ào bàn tán.

"Sao không thấy bị gì hết vậy?" Có người vui sướng khi người gặp họa nói.

"E là cho dù nàng có dùng hết sức lực trên người cũng không thể khống chế được vận xui của mình, đúng là xui xẻo mà"

Sắc mặt của những người ở đây đều thay đổi.

Ở bên kia, Thẩm Niệm về đến nhà.

Nhìn thấy Thẩm Đại, Mạnh thị và Thẩm Hiệt đang ở đây, nàng có hơi bất ngờ, chào hỏi: "Đại bá, đại bá mẫu, đường ca"

Mạnh thị mỉm cười đi lên còn thuận tay nắm lấy cái giỏ trên trên người Thẩm Niệm: "Niệm tỷ nhi lại lên núi sao, cháu phải chú ý đến an toàn đừng có đi sâu vào núi"

Thẩm Niệm ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ, cháu đã biết"

Lý Tú Nương nhìn nét ngoan ngoãn trên mặt khuê nữ nhà bà ấy, nhưng thật ra trong cốt cách lại là một đứa nhỏ nổi loạn, bà ấy cũng không biết làm sao mà chỉ biết kéo nàng ngồi xuống.

"Niệm tỷ nhi, con ngồi xuống trước đã, đại bá tìm con có việc"

Trên mặt Thẩm Niệm hiện lên vẻ khó hiểu.

Nàng ngoan ngoãn ngồi xuống, tay đặt ở đầu gối nhìn về phía đại bá.

"Chuyện gì vậy ạ?" Nàng hỏi.

Thẩm Nhị nhìn khuê nữ, thấy khuôn mặt nàng nhỏ nhắn mềm mịn, đôi mắt trong suốt sáng ngời, nàng còn xinh đẹp hơn tranh mỹ nữ mà ông ấy đã từng thấy trước đây.

Chợt nhớ đến lời đại ca đã nói vừa rồi, khiến ông ấy không khỏi tự hào.

Đây là khuê nữ của ông ấy!

Thẩm Đại không biết nhị đệ đang khoe khoang, ông kéo Thẩm Hiệt đến rồi nói với Thẩm Niệm: "Chuyện ta muốn nói có liên quan đến đường ca của cháu"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play