"Ta không có câu gì khác, chỉ có thể chúc ngươi thuận buồm xuôi gió, nếu có gặp nhau thì ta sẽ đòi ân tình đã cứu mạng ngươi, cho nên ngươi nhất định phải chuẩn bị cho tốt để báo đáp ta" Giọng nói của Thẩm Niên bay theo trong gió.
Trong mắt A Uế có ánh sáng, giọng điệu như nhuộm lên một tia chờ mong nói: "Được"
Hắn hy vọng sẽ còn gặp lại.
Không biết Thẩm Niệm lấy từ đâu ra một cái mặt nạ xinh xắn màu đen, nói: "Đây, chẳng phải ngươi luôn để ý tới vật trên mặt sao, ta cho ngươi cái mặt nạ này"
Cái này được làm từ chất liệu gỗ đặc biệt mà thời đại này không có.
A Uế nhận lấy, đeo vào không chút do dự.
Nửa bên mặt nạ đã che khuất đi hoa văn màu đen trên mặt hắn, lộ ra bên ngoài chiếc cằm tinh xảo của thiếu niên, đường cong ôm nửa mặt khiến cho khí chất của hắn càng trở nên thần bí, quỷ mị.
Thẩm Niệm khen: "Nhìn đẹp quá"
A Uế chưa từng được nghe lời khen thẳng thắn như vậy, trong phút chốc đã đỏ bừng mặt.
Thẩm Niệm thấy hắn ngại ngừng, trong lòng thầm nghĩ da mặt người này thật mỏng, nàng cười nói: "Được rồi, ta phải đi đây, ngươi phải tự bảo trọng đó, hy vọng sau này khi gặp lại ngươi sẽ không mất một cánh tay hay một cái chân"
Dứt lời nàng liền đi xuống dưới chân núi.
Thiếu niên nhìn theo nàng đi xa, gió núi thổi vào người, cảnh vật không thay đổi nhưng lại có thể khiến cho lòng người cảm thấy lạnh lẽo.
Chợt A Uế nhìn theo hướng Thẩm Niệm rời đi, rồi chợt dừng lại ở trước mặt nàng như bóng ma.
Thẩm Niệm nhướng mày, tốc độ này... có thể so với dị năng hệ gió ở mạt thế.
"Sao vậy?"
A Uế lấy từ trong lòng ngực ra con dao găm nhét vào trong tay Thẩm Niệm, qua mấy giây sau mới nói: "Ngươi bảo ta gọi ngươi là tỷ tỷ, là thật sao?"
Thẩm Niệm hơi giật mình, nàng cũng chỉ thuận miệng nói...
Đôi mắt u ám của thiếu niên lúc này có chút bừng sáng, khiến nàng không thể nói lời từ chối.
"Còn thật hơn so với trân châu" Thẩm Niệm nghiêm túc gật đầu.
Trong mắt A Uế càng thêm bừng sáng, giọng điệu nghiêm túc gọi: "... Thẩm tỷ tỷ"
Thẩm Niệm xem như thu nhận một tiểu đệ, vì vậy cũng gật đầu.
Đối với người nhà nàng vẫn luôn luôn hào phóng, vì vậy nói nhiều hơn một câu: "Nếu ngươi thật sự xem ta là tỷ tỷ, vậy ta sẽ nói cho ngươi biết một điều"
Thần sắc A Uế chợt trở nên nghiêm túc lạnh lùng: "Thẩm tỷ tỷ cứ nói"
Thẩm Niệm liếc mắt nhìn mặt nạ trên mặt hắn, nàng nói: "Máu của ngươi rất đáng quý, ai muốn cũng đừng cho"
A Uế không hiểu rõ ý này, nhưng hắn vẫn nghiêm túc đồng ý: "Ta đã nhớ, ai muốn máu của ta thì ta cũng sẽ không cho"
Thẩm Niệm thở phào nhẹ nhõm.
Nàng nhắc nhở như vậy, nếu tiểu tử ngốc này không để trong lòng, vậy thì nàng cũng chỉ có thể "tôn trọng và buông tay"
A Uế nhìn theo bóng dáng rời đi của Thẩm Niệm, hắn vươn tay sờ mặt nạ ở trên mặt.
Thẩm tỷ tỷ, có phải tỷ đã biết được gì đó không?
Mấy ngày nay thái độ của người trong thôn đối với nàng đã thay đổi vô cùng lớn, Thẩm Niệm vừa xuống núi đã cảm nhận được sự khác biệt.
"Niệm tỷ nhi xuống núi..."
"Mới sáng sớm đã lên núi, Niệm tỷ nhi đúng là cô nương chăm chỉ"
"Không chỉ chăm chỉ, người ta là có bản lĩnh thật!"
Thẩm Niệm ăn mềm không ăn cứng, thấy mọi người hòa nhà, nàng cũng không keo kiệt mà nở nụ cười đáp lại.
Mấy đứa nhỏ biết được nàng có công lao to lớn từ miệng Mãn ca nhi, vừa nhìn thấy bóng dán của nàng thì bọn họ cũng không dám đi lên, chỉ dám đứng từ xa xa đi theo, đôi mắt nhỏ vừa hâm mộ vừa khâm phục.
"A tỷ của Mãn ca nhi lên núi, Mãn ca nhi lại có thịt ăn nữa rồi" Có đứa nhỏ chảy nước miếng.
Đại Bàng: "Chẳng phải cha nương Mãn ca nhi tặng thịt heo cho mọi người sao, nương ta nói đêm nay sẽ được ăn sủi cảo"
Lời này vừa nói ra, một đứa nhỏ vừa gầy vừa đen bật khóc nói: "Nương ta đã lấy điểm tâm và thịt tặng cho nhà nhà ngoại rồi, ta không ăn được miếng nào"
Đứa nhỏ lau nước mắt, tủi thân mà khóc lóc rất dữ dội.
Những đứa nhỏ khác: "..."