Văn Trọng Bình dù bận rộn nhưng vẫn ung dung nhìn đám tiểu bối của Thương Hoàn dùng hết sức lực đánh trả, thậm chí còn có lòng dành thời gian đưa ra một số lời khuyên cho tiểu bối trong tộc:
"Có tình đồng môn là điều tốt, nhưng cũng phải học cách phân biệt tình hình, nếu lại phí sức đi làm mấy hành động giống như châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức giống như bọn họ, thì cũng chỉ là làm ơn mắc oán mà thôi."
"Ví dụ giống như thế này vậy."
Ánh mắt Văn Trọng Bình hàm chứa ý cười, bàn tay khổng lồ trong không trung lại ép xuống thêm một tấc, tất cả tu sĩ Nguyên Anh có mặt phía dưới đều nôn ra máu.
Ông ta giống như đang nhìn vào một đàn kiến không đáng để mắt tới, khi chuẩn bị bóp chết những con kiến này một cách dễ dàng, Văn Tân Diễn thấp giọng nói: "Bình thúc, chúng ta chẳng qua chỉ mới lần đầu ra khỏi Nam Cảnh, chưa biết rõ tình hình bên ngoài là như thế nào, hành động liều lĩnh như vậy, sợ là sẽ gây ra sự phẫn nộ của đám đông."
Văn Trọng Bình thất vọng nói: "A Diễn à, ta đã nói từ lâu rồi tính cách cháu quá ôn hòa và yếu đuối, khó mà đảm đương việc lớn. Mặc dù chúng ta đã lâu rồi chưa ra ngoài, nhưng đối với một tu sĩ mà nói điều gì thực sự quan trọng là gì? Chẳng qua chỉ là phi thăng mà thôi."
Văn Tân Linh cười nói: "Bây giờ linh khí bên ngoài đã bị đứt đoạn, mọi hy vọng thăng thiên đều gắn liền với Nam Cảnh chúng ta, những người bên ngoài cho dù có mạnh đến đâu cũng không cần quan tâm. Dù sao, những người không thể thăng thiên thì tuổi thọ cũng có hạn. Cho dù chúng ta lấy ra một chút lợi ích thì cũng đủ để xoa dịu cơn giận của họ rồi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT