Hắn rõ ràng sinh ra có một gương mặt tuấn tú, nhưng đó lại là khuôn mặt khổ tướng, đôi mày dài điểm mực, đôi mắt tròn và rũ xuống ở đuôi mắt. Nếu lúc đôi mắt này có tinh thần và ngước lên nhìn người thì đó là một đôi mắt chó con đáng yêu. Nhưng tiếc thay, đôi mắt này ở trên người hắn mà thời gian hắn có tinh thần chỉ đếm trên đầu ngón tay, vì thế đôi mắt này đa số thời gian chỉ có thể vì mệt mỏi mà tăng thêm ánh sáng.
Người nói chuyện chính là Lục Thanh Hà.
Kỳ Niệm Nhất nói từng chữ một: "Nếu ngươi muốn chạm vào kiếm của ta, chỉ có một cơ hội đó là giao thủ với ta trên vân đài."
"Đến lúc đó, ngươi tự nhiên sẽ được được kiếm của ta." Kỳ Niệm khẽ cười: "Vào lúc nó xuyên qua người ngươi."
Lúc nàng nói chuyện, Phi Bạch ở một bên nhíu mày ghét bỏ, hắn lại gần tai Kỳ Niệm nhẹ giọng nói: "Nghe ghê tởm quá đi."
"Ta nói này, sao các ngươi đều có tinh thần vậy, đứng đầu hay không đứng đầu thì quan trọng lắm sao." Lục Thanh Hà lại ngáp một cái, Kỳ Niệm Nhất chắc chắn mình vừa nghe được một câu trong lòng hắn [Buồn ngủ quá, mau đấu xong để ta về nhà ngủ], lại thấy hắn đếm ngón tay: "Ba cái giải thưởng cũng không tồi, tranh vị trí đứng đầu làm gì, lấy ba hạng đầu không được sao."
Lục Thanh Hà dùng giọng điệu của người từng trải nói với Tang Tự Ninh: "Tiểu lão đệ, ta nói cho ngươi hay đầu óc bọn họ đều có vấn đề, ngươi quen là được rồi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play