"Thì ra là cái này thiên phú thần thông, khó trách ngươi đấu pháp mạnh như vậy." Tiêu Dao Du hít sâu một hơi: "Trước kia khi ta nói chuyện với hoa cỏ và linh thú, thì người trong nhà đều cảm thấy ta là kẻ điên, người từ nhỏ sinh ra đã không giống người thường như chúng ta thật là làm cho người ta buồn rầu a."
Trong lời nói của nàng ta có một bộ mang thiên phú thần thông vô cùng đáng giá kiêu ngạo.
Diệu Âm nghe ra Tiêu Dao Du đang an ủi nàng ta, nhẹ nhàng cười với nàng ta, cười đến làm cho tim của Tiêu Dao Du đập thình thịch.
[Khi còn nhỏ, ta và sư đệ từng chơi trốn tìm một lần, hắn trốn ta tìm, ta nói giỡn nói ngươi tốt nhất không cần dễ dàng bị ta tìm được, không nghĩ tới một câu thành sấm.
Ta tìm khắp cả tòa Tinh La Sơn cũng chưa tìm được sư đệ ở đâu, sau nửa năm hắn mới bị sư tôn tìm trở về. Sau lúc đo, ta cũng không dám nói chuyện, càng không dám tiếp xúc với người khác, sợ nói sai, càng sợ vô ý hại người khác.]
Trong mắt của Diệu Âm chứa ánh sáng yếu ớt, mỉm cười nhìn Kỳ Niệm Nhất, gương mặt kia làm cho phòng nhỏ đơn sơ đều đang sáng lên.
[Ta đã gần hai mươi năm chưa nói chuyện, không nghĩ tới có thể gặp được một người nghe thấy tiếng lòng của ta.]
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT