Dường như đối với Kỳ Niệm Nhất, tu hành chỉ là việc khiến nàng vui vẻ mà thôi
Kỳ Niệm Nhất gọi thêm một bát đặt bên cạnh, nàng chuẩn bị lén lút đưa cho Phi Bạch, Tiêu Dao Du nhìn thấy thì kinh ngạc nói: "Ta không ngờ ngươi ăn giỏi vậy đó, sao không thấy cao lên vậy."
Khi Kỳ Niệm Nhất sắp tỏa ra hơi thở nguy hiểm, Tiêu Dao Du tự giác ngậm miệng lại.
Trước khi rời đi, họ gọi bà chủ tính tiền nhưng bị từ chối, bà chủ mỉm cười và nói: "Tối qua hai vị đã giúp hộ vệ thành chiến đấu với yêu quái phải không? Theo quy định ở Lư Tô Thành chúng ta, tất cả đồ ăn, thức uống và chỗ ở khi hai vị ở đây đều sẽ được miễn phí."
Tiêu Dao Du tò mò nói: "Đêm qua vừa đánh một đám yêu quái, mà buổi sáng đã bày quán như thường lệ, các ngươi không sợ hả?"
Bà chủ trưng ra vẻ mặt hiếm thấy việc lạ: "Không có gì phải sợ cả, cho dù yêu quái đến đây thì còn có hộ vệ thành bảo vệ đằng trước. Nếu họ không chống đỡ được thì chúng ta sợ hãi cũng vô ích mà thôi.
Đối với phàm nhân chúng ta chỉ mong bình an sống qua ngày lành là được. Không hơi sức lo lắng nhiều như vậy. Hơn nữa, bọn yêu quái đó giống như xin bố thí, một tháng đến vài lần, nếu chúng ta sợ hãi mỗi ngày thì làm sao sống nổi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play