Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Dung Thủy Căn đưa cho bà ấy một cái khăn ướt, ông ấy làm mẫu: “Bà che miệng mũi lại thì sẽ dễ chịu hơn, trong nước tôi có nhỏ một chút dầu cù là, ngửi nhiều sẽ không cảm thấy choáng váng.”
Ngô Truyền Phương nhận lấy khăn rồi trùm lên miệng mũi.
Hít một hơi thật sâu, lúc này mới cảm thấy khá hơn một chút: “Thoải mái hơn nhiều, chờ sau khi trở về tôi phải đi hỏi thăm xem có phương thuốc chữa say xe không. Dù sao cũng phải chữa được bệnh này, nếu không thì sẽ cực lắm.”
Dung Thủy Căn cười khẽ: “Còn có sau này sao?”
Có lẽ là tinh thần đã khá hơn, Ngô Truyền Phương còn có sức lực để lườm ông ấy: “Không biết đám Bình Tuệ còn phải ở bên đó bao nhiêu năm, chẳng lẽ nhiều năm như vậy mà không gặp mặt sao? Sau này ông phải thường xuyên tìm cơ hội như này, nhân lúc còn chưa già đến mức đi không nổi, chúng ta phải chạy qua bên đó nhiều vào.”
Đoạn đường này thật sự rất gian khổ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play