Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mấy cô bé này có thể có bản lĩnh như thế, không hề kém con trai.
Thím Trần nói rất nhiều, nói xong lời cuối cùng, ai cũng có thể nghe được điều tiếc nuối trong giọng nói của bà ấy.
Suy nghĩ cho con cháu nhiều như vậy là bản năng, nhưng làm sao không tiếc nuối bản thân không có cơ hội này?
Bà ấy than nhẹ: “Có đôi khi thím thật sự hận bản thân không thể sinh muộn mấy năm, mắt thấy ngày càng ngày càng tốt lên, nhưng thím cũng càng lúc càng già, cũng không biết còn có thể nhìn thấy sau này nữa hay không.”
Bạch Mạn không biết nên an ủi thế nào, chỉ là trở tay vỗ vỗ tay của bà ấy.
Dung Hiểu Hiểu lại ngồi ở bên cạnh bà ấy: “Chuyện sau này ai cũng không dự liệu được, nắm chắc hiện tại, nếu thím có hứng thú, lúc không có chuyện gì làm có thể tới giúp cháu một chút, so với việc đã từng đến nhìn, đương nhiên không thú vị bằng tự mình trải nghiệm, ngẫm lại, về sau nói không chừng thật nhiều thật nhiều người cầm dụng cụ nông nghiệp thím chế ra để làm việc, nghĩ như vậy, có phải thấy trong lòng rực lửa hay không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play