Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Không biết qua bao lâu, La Kiến Lâm mới yếu ớt nói: “Ngẫm lại xem, từ xưa đến nay, thứ quý giá nhất đối với người nông dân chúng ta chính là lương thực. Đặc biệt những năm đầu, nhà nào cũng đói đến mức khó có thể sống nổi, không chỉ nông dân, mà ngay cả người dân thành phố cũng phải tằn tiện về cơm ăn, áo mặc, khi đó hộp lương thực này có thể cứu sống rất nhiều người!”
Lời này không phải là không có lý.
Có ít người chấp nhận hiện thực, Vương Cương Vũ lau mặt, cười khổ: “Nhiệm vụ này thật khiến tôi kinh ngạc, đào lâu như vậy, không ngờ thứ ta đào ra lại là một đống lương thực lâu năm.”
Chỉ là lương thực không thể ăn được.
Loại gạo bị nhiễm nấm mốc và sâu bọ này đã bị chôn dưới lòng đất không biết bao nhiêu năm, cuộc sống bây giờ khá hơn xưa, tuy nhà nào cũng thiếu lương thực nhưng không đến mức phải ăn loại gạo này, không biết là có độc hay không.
Dù có mang đống lương thực lâu năm này về cũng sẽ vứt thẳng vào thùng rác.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play