Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khối lượng công việc mà cô bé phải làm là công việc của cả một gia đình, nếu sống một mình cô bé sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Cũng không cần phải lo đến việc ăn một miếng cơm sẽ bị người khác cầm gậy đánh chửi.
“Cháu...cháu nói như vậy cũng rất có lý.” Trong tiền thức thím Trần cảm thấy biện pháp này rất không được, dù sao từ trước đến nay bà ấy chưa bao giờ nhìn thấy chuyện như vậy, cho dù có ở riêng cũng là chuyện sau khi trưởng thành, Chiêu Đệ mới sáu, bảy tuổi, sau khi ra ở riêng thì phải sống thế nào?
Nhưng khi nghe Dung Hiểu Hiểu nói, lại cảm thấy cũng rất có lý.
Mặc dù là con gái của nhà họ Thôi nhưng Chiêu Đệ không tiêu một đồng nào từ nhà họ Thôi cả, ăn cũng không ăn nhiều, ngay cả quần áo mà cô bé mặc đều là quần áo đã cũ, rách nát. Đại đội trưởng thấy cô bé đáng thương, lấy quần áo cũ của con gái mình cho cô bé, đến bây giờ bộ quần áo đó cô bé cũng đã mặc được bốn, năm năm rồi, đã sờn cũ từ lâu.
Càng nghĩ bà ấy càng cảm thấy biện pháp này rất khả thi: “Nếu ra ở riêng rồi, con bé có thể dựa vào bản thân, nuôi sống chính mình, nhưng mà... nhà họ Thôi có bằng long cho Chiêu Đệ ra ở riêng không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT