Vừa cắn một miếng, lão bà bà liền ngây người.
Bà ấy từng ngụm từng ngụm cắn quả đào, vẻ mặt khiếp sợ.
Quả đào này không chỉ vừa ngọt vừa giòn, lượng nước lại rất nhiều, mùa hè này, ăn xong một quả, cả người đều mát mẻ.
Ăn xong, từ tận đáy lòng Tần bà tử cảm thấy, đời này bà ấy chưa từng ăn qua quả đào nào ngon như vậy.
Bà ấy nghĩ mãi mà không rõ, quả đào này tại sao lại có tư vị như vậy.
Quả đào tốt như vậy, nếu mua về cho lão gia phu nhân ăn, nói không chừng...
Bà ấy còn có thể được ban thưởng...
Quan trọng nhất là, tiểu thiếu gia nhà bà ấy hẳn là cũng sẽ thích đi?
Thẩm Chỉ híp mắt nhìn bà ấy một cái, đeo sọt lên lưng,"Phu nhân, vậy ta đi trước."
Tần bà tử phản ứng lại, thấy nàng quả thật muốn đi, nôn nóng kéo cánh tay của nàng lại,"Chờ một chút!"
Thẩm Chỉ quay đầu lại, làm bộ vẻ mặt đầy nghi hoặc,"Sao vậy?"
"Cô nương, những quả đào này bán thế nào?"
Thẩm Chỉ híp mắt, khóe miệng không nhịn được mà cong lên,"Phu nhân, quả đào nhà ta ngài cũng đã ăn rồi, ta dám nói so với tất cả quả đào ở huyện thành đều ngon hơn, loại đào này mua từ chỗ người Hồ, mới có thể thơm ngọt như vậy, cho nên..."
Nàng dừng lại một chút, rồi nói tiếp,"Cho nên giá cả có thể cũng sẽ đắt hơn so với những người khác bán."
Tần bà tử khoát tay,"Ngươi liền nói bao nhiêu tiền đi."
"Ba văn tiền một cân."Quả đào ở huyện thành cũng chỉ hai văn tiền một cân, quả du đào này so với quả đào kia phẩm chất tốt hơn không biết bao nhiêu lần, ba văn tiền cũng không đắt.
Thẩm Chỉ không lo không bán được, cho nên cũng không muốn cò kè mặc cả với bà ấy,"Phu nhân, ngài nhà cao cửa rộng như vậy, liệu có thấy giá cả này quá thấp không?"
Nói xong, nàng thở dài,"Cũng đúng, phu nhân ngài thân phận tôn quý như vậy, ngày thường phỏng chừng đều là ăn những loại quả quý giá như vải thều đi?"
Tần bà tử bị lời này của nàng làm nghẹn lại, vốn bà ấy muốn mặc cả, nhưng giờ cũng chỉ có thể từ bỏ,"Ba... ba văn thì ba văn, chút đào này của ngươi cũng không phải quá nhiều, ta mua hết."
"Được rồi! Phu nhân quả nhiên là người hào phóng!"
Trong lòng Tần bà tử không hiểu sao có chút vui vẻ, ai mà chẳng vui khi được người khác tâng bốc chứ.
Thẩm Chỉ lưu loát cân đào, một sọt đào khoảng ba mươi cân, tổng cộng là 19 văn tiền.
Từ trong ngõ nhỏ đi ra, sờ sờ túi tiền nặng trĩu, tâm tình nàng bay bổng.
Sau đó, nàng lại lặng lẽ chuẩn bị thêm hai sọt nữa, mang ra chợ, bán hơn một canh giờ mới bán hết.
Thẩm Chỉ tính toán, hôm nay nàng kiếm được khoảng ba trăm văn tiền.
Ba trăm văn tiền này hẳn là đủ mua thịt mua lương thực.
Mắt thấy mặt trời đã nghiêng về phía tây, nàng vội vàng đi đến quầy bán thịt.
Chỉ là thời gian quá muộn, thịt còn dư lại không nhiều lắm, hơn nữa ban ngày quá nóng, thịt không còn tươi lắm.
Thẩm Chỉ nhìn tới nhìn lui, miễn cưỡng chọn một khúc xương lớn, một miếng thịt ba chỉ và hai mươi quả trứng gà.
Tiếp theo lại đi mua hai mươi cân bột mì cùng hai mươi cân gạo.
Chiếc sọt trên lưng ngay lập tức nặng trĩu, ba trăm văn tiền cũng chỉ còn lại một trăm văn.
Thẩm Chỉ thở nhẹ một hơi, mang đồ ra khỏi huyện thành.
——
Tần gia là phú hộ nổi danh ở huyện thành, mở tiệm vải, còn mở tửu lâu, tiệm gạo.
Tần bà tử ở Tần phủ làm hạ nhân cả đời, bà không có con cái, đối với tiểu thiếu gia Tần gia đặc biệt tốt.
Bà chỉ cho các chủ tử trong phủ mấy quả đào, còn lại đều để cho tiểu thiếu gia.
Sau khi xong việc, bà xách theo quả đào vội vàng đi tìm tiểu thiếu gia.
Tiểu thiếu gia nhà bà khi thời tiết nóng lên, liền ăn không ngon, đang là mùa đào hắn cũng không thích ăn, ghét bỏ mùi vị nhạt nhẽo.
Nhưng Tần bà tử đoán hắn sẽ thích quả du đào này.
"Thiếu gia! Thiếu gia! Lão nô mua được đồ tốt!"
"Thiếu gia!"
Bà hô vài tiếng, qua một hồi lâu, một tiểu thiếu niên khoảng mười hai mười ba tuổi mới từ thư án ngẩng đầu lên, hai mắt sáng lấp lánh,"Tần a di, đồ tốt gì vậy?"
"Là quả đào!"
Nghe thấy là quả đào, ánh sáng trong mắt thiếu niên dần ảm đạm,"Người tự ăn đi, ta không muốn ăn quả đào, mùi vị lại nhạt, còn vừa chua vừa chát nữa."
Tần bà tử cười cười, rất nhanh rửa hai quả đào cho hắn, cắt thành từng miếng nhỏ bưng đến trên thư án,"Ôi, thiếu gia của ta, quả đào này không giống với những quả mua bên ngoài, người mau nếm thử xem."
Tần Cửu An nhìn quả đào một chút, lại nhìn khuôn mặt cười híp mắt của Tần bà tử, tuy rằng không thích, nhưng vẫn cắm một miếng du đào cắn một miếng.
Răng rắc - -
Trong nháy mắt cắn xuống, vị ngọt dịu dàng lan tỏa, nước trái cây thấm qua kẽ răng, mang theo hương thơm ngọt ngào.
Lông mi Tần Cửu An chớp chớp, ngây người một chút, nhanh chóng nuốt miếng đào trong miệng xuống, lại cắm miếng thứ hai.
Nhìn hắn thích ăn, Tần bà tử cười đến híp cả mắt,"Ôi, ăn chậm một chút, ăn chậm một chút, để lại cho người mười quả lận, vẫn còn."
"Quả đào này... Quả đào này ăn ngon quá! Tần a di, ăn vào giòn giòn ngọt ngọt, không giống với những quả đào khác!"
Khó có được thứ gì có thể được hắn khen ngợi, Tần bà tử cười đến không ngậm miệng lại được.
Tiểu thiếu niên bộ dạng thanh tuấn tú khí, bộ dáng híp mắt, rất là khiến người ta yêu thích.
Tần bà tử sờ sờ đầu hắn,"Thích là tốt rồi, ngày mai lão nô mua cho người nhiều một chút."
Ăn xong một đĩa, Tần Cửu An đột nhiên cảm thấy có khẩu vị.
"Tần a di, ta đột nhiên muốn ăn cơm."
"Thật sao!?" Tần bà tử kinh hỉ cất cao giọng, nhận được câu trả lời khẳng định, bà vội vàng vui vẻ đi chuẩn bị đồ ăn.
Thật tốt quá, không nghĩ tới quả đào này còn có tác dụng lớn như vậy, tiểu thiếu gia nhà bà cả ngày ỉu xìu, cũng đã gần nửa tháng không có ăn cơm đàng hoàng.