Sở Cẩm Niên tuy không hiểu thịt khô là cái gì, nhưng nó biết là thịt rất thơm nha!

Tiểu gia hỏa liếm liếm cái miệng nhỏ nhắn,"Vậy thịt khô này chắc chắn rất ngon!"

Thẩm Chỉ híp mắt cười, ánh mắt đều dừng ở trên người Sở Cẩm Chu.

Thật thú vị.

Tiểu tử này rốt cuộc là từ đâu tới?

Nhìn dáng vẻ và cử chỉ của nó, hẳn là một đứa trẻ đi?

"Cha, cha! Người có nghe thấy không? Nương muốn làm thịt khô siêu ngon!"

Sở Cẩm Niên kích động nhào tới trên đùi Sở Trường Phong,"Cha-"

Sở Trường Phong xoa xoa đầu nhỏ của nó,"Vậy Niên Niên đi giúp nương con đi."

"Dạ!"

Rất nhanh, trong sân khói xanh đã bốc lên, củi cháy, chậm rãi hun thịt khô.

Có chỗ lửa cháy quá mạnh, làm thịt bị nóng quá mức, bề mặt thỉnh thoảng nổi lên bong bóng dầu nho nhỏ, phát ra tiếng xèo xèo.

Thẩm Chỉ vội vàng dập lửa.

"Niên Niên, Chu Chu, hai đứa các con trông lửa, đừng để lửa cháy quá lớn, nếu không thịt sẽ hỏng."

"Được ạ-"

Hai anh em ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh giá hun thịt, vai tựa vai.

Sở Trường Phong nhìn bọn nhỏ, trên mặt hiện ra nụ cười.

Nhân lúc hun thịt, Thẩm Chỉ mang nấm gan bò đã héo hôm trước đi phơi, sau đó ném đầu heo rừng vào đống củi để đốt cháy lớp da.

Chẳng bao lâu sau, lớp da heo bị cháy đen, nàng liền ngồi xổm trong sân rửa sạch.

Chà rửa trong chốc lát, nàng lại đi lật thịt khô một phen, phải hun đều mới được.

"Hmmm... nương, thịt khô thơm quá đi!"

Sở Cẩm Niên ngửi mùi thịt, liền nhịn không được mà nuốt nước miếng.

Thẩm Chỉ nở nụ cười với tiểu gia hỏa,"Xem kỹ nha."

"Dạ."

Mất hơn nửa ngày, cuối cùng cũng rửa sạch đầu heo.

"Nương, cái đầu heo này muốn làm cái gì nha?"Sở Cẩm Niên hỏi.

Sở Trường Phong và Sở Cẩm Chu cũng nhìn về phía nàng.

Thẩm Chỉ lau mồ hôi,"Làm món thịt đầu heo kho."

"Thịt đầu heo kho là cái gì? Có thơm giống thịt khô không?" Sở Cẩm Niên quả thực giống như một bảo bảo tò mò, có rất nhiều vấn đề, hỏi không ngừng.

"Thơm!" Sở Cẩm Chu nói,"Nghe nói thịt kho rất thơm! Phải thêm nhiều thứ nữa!"

Sở Cẩm Chu mặc dù chưa từng ăn, cũng chưa từng thấy qua, nhưng nó đã nghe nói qua!

"Oa! Ca ca, ngươi thật lợi hại nha! Sao cái gì ca ca cũng biết vậy?!"

Sở Cẩm Niên nhìn ca ca với ánh mắt sáng lấp lánh, không hổ là ca ca của nó!

Sở Cẩm Chu bị tiểu gia hỏa khen ngợi đến lâng lâng, rất nhanh cũng cảm thấy mình kiến thức rộng rãi.

"Cũng tạm thôi, sau này chúng ta sẽ biết thêm nhiều thứ hơn." Sở Cẩm Chu khiêm tốn nói.

Thẩm Chỉ không nhịn được cười một tiếng, tiểu tử này rốt cuộc từ đâu tới?

Thẩm Chỉ chặt đầu heo thành mấy miếng, thêm vào các loại gia vị, hành, gừng, ớt và đường phèn rồi cho vào nồi sắt lớn hầm cách thủy.

Châm lửa thêm củi xong, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, hai khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt đang thèm nhỏ dãi mà nhìn chằm chằm thịt heo rừng.

Suy nghĩ một chút, nàng gọt vài cây que gỗ nhọn, cắt thịt tươi thành từng miếng, dùng bột ớt cùng gia vị trộn bóp đều, ướp một lát, sau đó xiên từng miếng thịt lên que gỗ.

Một miếng thịt nạc một miếng thịt mỡ, rất nhanh đã xiên hơn mười xâu.

Mới ăn cơm không bao lâu, bây giờ vẫn còn no, một ít thịt xiên, cũng coi như một món ăn vặt đi.

"Chu Chu, Niên Niên, nhìn xem, nương mang gì tới cho các con này."

Thẩm Chỉ cầm một nắm thịt xiên quơ quơ trước mắt bọn họ.

Hai tiểu gia hỏa vừa nhìn, hai mắt sáng ngời.

"Là thịt!"

"Nương, tại sao thịt lại xiên trên que gỗ nha?"

"Nương, thịt này dùng để làm gì?"

Thẩm Chỉ ngồi xổm bên cạnh bọn họ, cầm cán gỗ thon dài, đặt thịt xiên trên than lửa nướng.

Thịt xiên không ngừng xoay, nhiệt độ nóng bỏng phân tán đều trên từng thớ thịt.

Thịt xiên được tẩm ướp nướng đến khi xèo xèo tỏa ra hương thơm, mùi gia vị trên thịt xiên cũng tản ra, Sở Cẩm Chu và Sở Cẩm Niên nhìn chằm chằm giống như hai con chó nhỏ, đôi mắt ngơ ngác không rời khỏi xiên thịt, hai cái mũi nhỏ không ngừng ngửi ngửi.

Sở Trường Phong ngồi ở dưới mái hiên, tuy rằng không nhúc nhích, nhưng mùi thịt khắp sân làm chàng không có biện pháp xem nhẹ.

Rõ ràng vừa mới ăn cơm xong chưa được bao lâu, nhưng trong miệng vẫn có chút thèm.

"Nương... Thịt này thơm quá..." Sở Cẩm Niên tựa vào người Thẩm Chỉ, chỉ vào xiên thịt cảm thán.

Thẩm Chỉ chuyên tâm nướng thịt.

Cuối cùng, không biết qua bao lâu, thịt xiên đã chín, mang theo màu vàng nhạt, làm cho người ta nước miếng chảy ròng.

Sở Cẩm Chu híp mắt, thịt nướng như vậy, làm cho nó nhớ tới khoảng thời gian cùng mọi người ở trong rừng nướng khoai tây nướng khoai lang.

Tuy rằng không có thịt, nhưng khoai tây và khoai lang nướng xong cũng rất thơm.

Đánh trận xong, ăn khoai tây và khoai lang, đây chính là điều mọi người mong đợi nhất.

Sở Cẩm Chu đột nhiên có chút hoài niệm những ngày tháng gian khổ nhưng hạnh phúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play